Đối với Mục Vỹ mà nói, khắc khế văn chẳng có gì khó. Thế nhưng lần này hắn phải đau đầu lựa chọn khế văn phù hợp cho mình dùng.
Kiếm tâm của hắn là Tịch Diệt. Về lý mà nói, hắn nên phối hợp với khế văn Khô Tịch.
Nhưng han lại tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và Vạn Cổ Huyết Điển. Đây là sự kết hợp giữa Cửu Nguyên Chi Khí và huyết mạch.
Ba sự lựa chọn khác hắn nhau khiến hắn cảm thấy rối bời.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn khế văn Khô Tịch.
Dù sao thì chỉ khi trường kiếm và kiếm tâm của hắn gắn kết lại với nhau mới có thể phát huy được sức mạnh to lớn nhất.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn bắt đầu luyện chế.
"Ha ha, thành công rồi. Ta thành công rồi!"
Đột nhiên có tiếng cười sang sảng vang lên. Thầy luyện thánh khí của Lãm Kim Lâu phá lên cười, điên cuồng khoa tay múa chân.
Hắn ta không ngừng tự thúc ép bản thân phải nhanh hết cỡ, không ngờ cuối cùng lại là người đầu tiên luyện chế thành công.
Hắn ta không kiên nhẫn nổi vội vang chạy tới đứng trước Nghiệm Khí Chân Thạch, đâm lưỡi kiếm vào.
Vù vù ...
Bên trên thanh kiếm thình hình hiện ra bảy cột sáng đủ loại màu sắc.
Bảy cột sáng ấy dâng cao dần lên, tiếng vù vù xé gió dồn dập. Tia sáng lên tới độ cao một mét, hai mét rồi dừng lại ở hai mét rưỡi.
"Kết quả kiểm tra cuối cùng, chất lượng cấp bốn!"
Nghe thấy thế, thầy luyện thánh khí của Lãm Kim Lâu thở phào một hơi.
Thành tích này cũng coi như không tồi. Cho du khong sanh bang Anh Triển nhưng còn Mục Vỹ ...
Hắn ta trông thấy Mục Vỹ đang chăm chú loay hoay với thanh kiếm méo mó, không khỏi cảm thấy nực cười.
Như vậy cũng đòi luyện chế được thánh khí hạ phẩm chất lượng cao hả?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Cùng lúc đó, một tiếng thánh thót vang lên. Rốt cuộc Ánh Triển cũng dung hợp được khế văn vào thanh trường kiếm trong tay.
Ông ta liếc nhìn thanh thánh khí hạ phẩm chất lượng cấp bốn của thầy luyện thánh khí đến từ Lãm Kim Lâu, lạnh giọng cười nhạo một tiếng, khinh thường không thèm để mắt tới.
"Kiểm tra đi!"
Ông ta đi tới trước Nghiệm Khí Chân Thạch, đâm thẳng kiếm vào trong.
Vù ...
Tiếng động vù vù vang lập tức vang lên. Bên trên thân kiếm dâng lên bảy cột sáng nhiều màu.
Cột sáng không ngừng cao lên.
Một mét!
Hai mét!
Ba mét!
Bốn mét!
Năm mét!
Cuối cùng, cột sáng ấy dừng lại ở độ cao năm mét. Bảy cột sáng cao gần bằng nhau, chỉ chênh lệch vài phân.
Thấy thế, Ảnh Triển khẽ mỉm cười đắc ý.
“Kết quả kiểm tra cuối cùng là chất lượng cấp bảy!"
Cấp bảy!
Nghe thấy câu nói ấy, đám người đều sợ ngây người.
Khó trách bọn họ kinh hãi.
Thánh khí hạ phẩm chất lượng cấp bảy có thể nói là loại có uy lực rất tốt ở mọi phương diện rồi.
Ảnh Triển là thầy luyện thánh khí trung phẩm, luyện chế ra thánh khí hạ phẩm chất lượng cấp bảy, quả thực rất tài giỏi.
Bình thường các thầy luyện thánh khí hạ phẩm luyện chế được vũ khí chất lượng cấp ba đã được coi như có tài rồi.
Quả nhiên ông ta không hổ là thầy luyện thánh khí trung phẩm.
Lúc này tất cả mọi người đều bàng hoàng khiếp sợ.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn cả chính là đến tận bây giờ Mục Vỹ vẫn chưa dung hợp xong khế văn.
Thần binh xấu xí đã đành, thế nhưng dáng vẻ hắn dung hợp khế văn khác hẳn lúc hắn luyện chế thánh đan.
Một số người không khỏi nổi lòng nghi ngờ hắn thật sự biết luyện khí.
“Phù, xong rồi!"
Nhưng tới nửa canh giờ sau, hắn mới giơ tay lên, thở hổn hển nói.
Có thể nói đây là lần luyện khí quan trọng nhất trong đời hắn.
Cũng là lần hắn dồn hết công sức vào đó.
"Ngươi làm xong là may rồi. Ta còn tưởng phải ở lại đây chờ ngươi cả một ngày cơ đấy!", Ảnh Triển cười châm chọc.
"Làm chậm nhưng chắc, ẩu như ông thì có tác dụng gì?"
"Ngươi ... "
“Hai vị vẫn nên dùng thành tích để so tài đi!"
Luân Hồi Mệnh cất giọng cười nói.
Ông ta không tin trường kiếm Mục Vỹ luyện chế có thể thắng được Ảnh Triển.
Trước giờ Ảnh Triển vẫn sống ở bảy mươi hai đảo, Luân Hồi Mệnh hiểu rất rõ thủ đoạn của Ảnh Triển.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!