"Xin nhường đường!"
Mục Vỹ đẩy đám đông ra chen vào, nhẹ nhàng cười nói: "Hai vị, hai vị, đúng lúc chỗ ta có một bụi Tứ Diệp Thải Liên. Mọi người đều biết bề ngoài của Tứ Diệp Thải Liên và loại một màu giống nhau y đúc, chỉ khác mỗi màu sắc đúng chứ".
"Nhưng ngoài màu sắc ra vẫn còn một cách để phân biệt nữa đấy!"
Lời nói của Mục Vỹ làm đám đông trở nên háo hức.
Có thứ hay ho để xem, đương nhiên họ rất thích thú rồi.
'Bốn lá của Tứ Diep Thải Liên có màu khác nhau nên nước được ep ra từ mỗi lá cũng có công dụng khác nhau. Thú vị là nếu trộn nước của bốn lá lại sẽ thành một hỗn hợp không màu giống như nước".
"Nhưng Tứ Diệp Thải Liên một màu thì không. Nước ép từ bốn chiếc lá của Tứ Diệp Thải Liên một màu khi trộn lẫn sẽ bị tách lớp như dầu vậy, trộn thế nào cũng không hòa tan!"
Mục Vỹ nhìn chưởng quỹ của Thiên Luân Các tủm tỉm hỏi: "Ta nói đúng chứ chưởng quỹ?"
"Đúng thật đấy!"
"Đúng vậy!"
Có người trong đám đông đồng ý ngay tắp lự.
Chưởng quỹ nghe vậy tái mặt.
Mục Vỹ thì cầm luôn Tứ Diệp Thải Liên của mình và loại trong tay Huyết Nhất bắt đầu kiểm tra.
Không lâu sau, nước ép từ Tứ Diệp Thải Liên của hắn hòa vào nhau hoàn toàn, nhìn không khác gì nước. Trong khi Tứ Diệp Thải Liên của Huyết Nhất thì như dầu vậy.
Kết quả đã quá rõ, không cần nói nhiều nữa!
"Sao nào?"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn chưởng quỹ.
"Ngươi ... "
"Hừ, Thiên Luân Các dám lừa khách hàng, đúng là xấu hổ thay!"
"Đúng vậy đúng vậy, không ngờ bọn người này vô liêm sỉ thế đấy!"
"Thôi, từ nay về sau phải mua tại cửa hàng của ba nhà buôn lớn mới yên tâm. Tuy giá hơi đắt một chút nhưng đảm bảo được hàng thật".
Đám đông bàn tán xôn xao.
"Hừ! Ta đách cần ngươi hoan tiền đâu! Từ hôm nay, Huyết Nhất này sẽ không bao giờ bước vào Thiên Luân Các một bước!"
Huyết Nhất giận dữ quát, mặt đỏ như gấc.
Nếu không có Mục Vỹ, cậu thật sự không biết phải làm sao.
Dù gì cậu cũng không quen thầy luyện đan nào nên không biết nguồn gốc của Tứ Diệp Thải Liên. Đám đông quanh đây có người biết đấy, nhưng ai chịu gây xích mích với Thiên Luân Các để giúp cậu?
"Đa tạ nhé!"
"Chuyện nhỏ thôi!"
"Vị huynh đài này, nếu huynh không chê, mời huynh đến thăm tệ xá nhé?", Huyết Nhất thấy Mục Vỹ có trình độ cao thâm nên nổi ý mời chào, nói với giọng mong đợi.
"Được thôi!"
Mục Vỹ tủm tỉm đáp, không từ chối.
Huyết Nhất là con trai Huyết Vô Tình, mượn cậu ta để bắc cầu, tạo dựng mối quan hệ với Huyết Vô Tình cũng là cách hay.
Thấy Mục Vỹ vui vẻ đồng ý, mấy tên hộ vệ sau lưng Huyết Nhất nghiêm mặt quan sát hắn.
Thiếu đảo chủ của họ còn nhỏ, chưa trải sự đời, tâm tư đơn thuần nên đảo chủ mới phái họ đi theo bảo vệ.
Thân phận của Mục Vỹ này không đơn giản chút nào, họ không thể không đề phòng.
"Vỹ huynh, ta thấy huynh có vẻ rành về luyện đan lắm, không biết Mục Vỹ huynh học nghệ ở phương nào?"
"Tự học đấy, cậu có tin không?"
"Ha ha ... ", Huyết Nhất cười sảng khoái: "Vỹ huynh đừng đùa chứ, ta chưa nghe ai có thể tự học bao giờ cả. Cha ta từng nói rằng, thiên hạ vô vàn nhân tài dị sĩ, tuyệt đối không được xem thường bất kỳ ai nên ta hiếu kỳ về họ lắm".
"Nhưng ông ấy cảnh cáo ta không phải ai cũng kết giao được, nên mỗi lần ta kết được bạn, người đó đều không rõ tung tích rồi rời bỏ ta".
Nói đến đây, mặt Huyết Nhất buồn xo.
"Cậu là thiếu đảo chủ của đảo Huyết Sát, phụ thân cậu còn trẻ, lại còn có mặt trên bảng Thiên Mệnh, một mình chống đỡ cho cả đảo Huyết Sát, cẩn thận là lẽ thường tình. Tương lai của cậu rộng mở lắm đấy!"
"Sao có thể ... "
Mặt mày Huyết Nhất ảm đạm: "Từ nhỏ ta đã không thể tu luyện được, mỗi năm huyết mạch trong cơ thể sẽ phát bệnh lạ một lần, lần nào phụ thân ta thấy cũng lặng lẽ lắc đầu cả".