“Chuyện này ... "
Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi cau mày.
Mục Vỹ đúng là một nhân tài, Luân Vô Thường là thiếu đảo chủ của đảo Thiên Luân nên đương nhiên sẽ nghĩ cho đảo của mình. Nhưng nơi đầu tiên mà Bảo Linh Nhi muốn thu phục trong chuyến đi đến bảy mươi hai hải đảo ở vùng biển Nam Vực này là đảo Thiên Luân. Nếu cô ấy đắc tội với hắn ta thì kiểu gì chuyến đi này cũng có chút ảnh hưởng.
“Không phải là không được, nhưng không biết hắn có đồng ý hay không thôi!"
"Chuyện này đơn giản mà!"
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ rồi tiến tới nói: "Mục Vỹ huynh đệ, ta là thiếu đảo chủ Luân Vô Thường của đảo Thiên Luân, không biết Mục huynh đệ có đồng ý đến đảo của ta không? Ngươi yên tâm, đãi ngộ của chúng ta chắc chắn không thua kém gì Bảo tiểu thư đâu!"
Mục Vỹ ngan ra nhìn Bảo Linh Nhi rồi lại liếc sang Luân Vô Thường.
Song, hình như hắn đã hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi.
“Xin lỗi, Luân thiếu đảo chủ, ta vừa nhận lời Bảo tiểu thư rồi. Hơn nữa, Bảo tiểu thư đã cứu mạng ta, ơn này không thể dùng thù lao để bù đắp được!"
"Ò!"
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ với vẻ hài hước.
Hắn ta là thiếu đảo chủ của đảo Thiên Luân - đảo đứng đầu của bảy mươi hai hải đảo, từ nhỏ đến lớn đều sống trong sung sướng, muốn gì được nấy, chưa có ai dám từ chối hắn ta cả.
Mà Mục Vỹ lại dám làm như vậy.
"Ngươi chắc chưa?"
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ rồi nói với giọng khôi hài.
“Rồi!"
"Tốt, tốt lắm! Chưa một ai ở bảy mươi hai hải đảo của Nam Vực này dám từ chối Luân Vô Thường ta, ngươi là người đầu tiên đấy!", Luân Vô Thường đã nổi sát ý nhìn Mục Vỹ.
Cảm nhận được sát ý của hắn ta, Mục Vỹ hơi ngây người.
Luân Vô Thường định giết hắn ư?
Chì vì han không đồng ý làm hộ vệ cho hắn ta?
"Chưa có ai là vì ngươi chưa gặp ta thôi!"
Thấy Luân Vô Thường nổi sát ý, nhưng Mục Vỹ vẫn không hề sợ hãi đáp.
Luân Vô Thường tự cho mình là thiên tài, nhưng còn không lọt nổi vào bảng Thiên Mệnh, trong khi đó Hàn Thiên Vũ đứng thứ 297 còn bị hắn giết chết kìa.
Mà lúc đó, Mục Vỹ còn chưa tiến vào cảnh giới Vũ Tiên.
Còn chuyện đột phá cảnh giới này thì đã diễn ra vào mấy ngày trước.
Hắn bây giờ có thể nói là một bước lên mây, bước tiến này phải trả giá nhiều hơn sự tiến bộ của các võ giả khác rất nhiều.
'Cáo từ Bảo tiểu thư!"
Luân Vô Thường bực tức bóp mạnh vào eo của cô gái đứng cạnh với vẻ hậm hực
Thấy Luân Vô Thường giận dữ rời đi, Bảo Linh Nhi đứng dậy mỉm cười nhìn Mục Vỹ
"Luân Vô Thường có thù tất báo, ngươi phải cẩn thận đấy!"
“Sao thuộc hạ phải sợ hắn ta chứ?"
Mục Vỹ cười nói: "Từ giờ, thuộc hạ đã là hộ vệ của thiếu các chủ, không lẽ hắn ta lại vuốt mặt không nể mũi?"
“Ngươi nói cũng có lý, nhưng đừng loại trừ bất kỳ khả năng nào!"
Bảo Linh Nhi mỉm cười xinh đẹp.
Một thiếu đảo chủ của một hòn đảo nhỏ bé chưa thể khiến cô ấy phải lưu tâm, nhưng thái độ của Mục Vỹ lại khiến cô ấy phải nhìn với cặp mắt khác.
Võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất lại không hề sợ hãi khi đối mặt với thiên tài cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, đúng là chuyện hiếm gặp.
Bảo Linh Nhi bỗng thấy Mục Vỹ này không hề đơn giản.
"Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy ngươi là lạ, hơn nữa trực giác của ta luôn rất chuẩn, sau này nhất định ngươi sẽ không khiến ta thất vọng".
“Mong là vậy!"
"Được rồi, ta mời ngươi làm hộ vệ, nhưng hàng ngày cũng sẽ không làm mất thời gian của ngươi đâu. Song, ngươi ở dưới tầng ba không còn phù hợp nữa, chuyển lên tầng một phòng của ta đi".
Cái gì?
Thấy Bảo Linh Nhi đang nhìn mình với ánh mắt trêu chọc, Mục Vỹ ngẩn người.
Ở phòng của cô ấy ư?
"Ta là hộ vệ, có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho thiếu các chủ, chứ không phải giải quyết vấn đề sinh lý!"
"Ngươi ... ngươi đang nghĩ gì thế hả?"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Bảo Linh Nhi hừ nói: "Ta cần ngươi bảo vệ ta, đương nhiên ngươi phải luôn túc trực bên cạnh rồi, có nguy hiểm thì ngươi phải xông pha trước chứ!"
“À!"
Mãi đến khi Bảo Linh Nhi dẫn Mục Vỹ tới phòng của cô ấy thì hắn mới biết tại sao cô ấy lại bảo hắn chuyển đến đây ở.
Vì phòng của Bảo Linh Nhi rất rất rộng.
Ngoài can phòng ngủ của Bao Linh Nhi ra thì còn có một phòng khách, một phòng tắm, còn có phòng sách, phòng dành riêng để tu luyện.
Cả căn phòng này phải tới hai trăm met vuông, đung là rộng hơn phòng của hắn rất nhiều!
“Từ giờ ngươi hãy ở phòng ngoài, ta không gọi thì đừng vào, rõ chưa?"
“Vâng!"
Mục Vỹ thầm nói: Cô có gọi ta cũng không vào đâu, ai biết cô định làm gì trong đấy chứ!
Bởi Mục Vỹ thấy Bảo Linh Nhi cũng không hề đơn giản.
Cô ta không biết gì về hắn cả mà lại giữ hắn bên cạnh, một là cô ta lơ là, hai là có ý đồ gì đó.
Lơ là?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!