"Vì nhỏ mất lớn, ta thấy Trần Nhiễm ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Huyền Yêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không còn vẻ cười cợt như trước nữa mà bay thẳng về phía vòng xoáy ấy.
Chiếc quan tài đã biến mất, đồ mà họ cần tìm cũng không cánh mà bay.
Giờ ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Mọi người dần bỏ đi.
Trần Nhiễm đứng trên đỉnh núi trống không, câm nín nhìn chiếc quan tài đã biến mất.
Y nắm chặt tay thành nắm đấm, đầu ngón tay nhỏ máu. Lúc này, y chỉ thấy căm hận Mục Vỹ!
Nhưng y biết, Mục Vỹ sẽ không thể sống sót.
Bởi vào trong đó rồi mà muốn sống là điều không thể!
Dần dà, không gian đã yên ắng trở lại, các bóng người xuất hiện bên ngoài núi Thiên Tuyển, nhưng không thấy Trần Uyên, Trần Nhiễm và Huyền Yêu Nguyệt đâu.
"Tinh Tử Hàng!"
"Cừu Xích Viêm!"
"Phần Phiêu Tuyết!”
Chưởng môn cùng trưởng tộc của bảy thế lực lớn thấy con cháu và đệ tử nhà mình xuất hiện thì đều thở phào một hơi.
“Phi Du, Phi Du đâu? Thạch Xà, Thạch Xà nữa?"
"Thải Y đâu?"
Trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch và môn chủ Thánh Thiên Tứ của Thánh Tước Môn không nhịn được mà hô lên.
Thiên tài số một của hai thế lực lớn bọn họ chưa xuất hiện.
"Vỹ Mộc đâu rồi?", Thiên Ngọc Tử đã thấy Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện bình an trở ra, nhưng lại không thấy Mục Vỹ đâu nên lo lắng hỏi.
"Phụ thân, chắc Mục Vỹ ... chết rồi ạ"!
“Mục Vỹ?"
Thiên Ngọc Tử đờ ra.
Sau đó, Chu Tử Kiện đã kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe.
"Giết u? Mục Vỹ đã giết Hàn Thiên Vũ ư?", may là Thiên Ngọc Tử có thực lực mạnh mẽ, không thì đã líu lưỡi khi nghe thấy tin này rồi.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Khốn kiếp, Mục Vỹ chết rồi, sao các ngươi vẫn còn sống hả?"
Xà Tôn nhìn Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện rồi không nhịn được hừ nói: "Các ngươi trơ mắt ra nhìn hắn chết ư?"
Hai người họ chỉ biết cười khổ khi nghe lời trách mắng của Xà Tôn.
Bởi họ thật sự không đủ sức.
Và họ cũng biết Xà Tôn và Mục Vỹ rất thân thiết.
"Ai giết cơ? Mục Vỹ ư!", giọng nói tức tối của Thánh Thiên Tứ vang lên, ông ta nhìn Thiên Ngọc Tử rồi nói: "Các người giỏi lắm! Thiên Ngọc Tử, ông biết rõ Mục Vỹ là người Trung Châu Đại Lục và có thù với Thánh Tước Môn ta mà vẫn giữ hắn lại, đã thế còn thay tên đổi họ, ông giỏi lắm!"
"Hừ! Thánh Thiên Tứ, ông đừng có kiếm chuyện, vốn dĩ núi Thiên Tuyển đã có rất nhiều nguy hiểm rồi. Ông chỉ cho người của môn phái mình giết người khác, chứ không cho ai giết thiên tài của mình ư? Không dám nhận thua thì đừng vào trong đó làm gì!"
Thiên Ngọc Tử vốn đang phiền lòng nên càng bực bội khi bị Thánh Thiên Tứ quở trách.
"Ông dám gào lên với ta?"
"Thì làm sao? Hay ông muốn thử kiếm tâm Khô Diệt của ta không?"
“Hừ! Ông cứ chờ đấy, nếu để ta phát hiện ra Mục Vỹ chưa chết, kiểu gì ta cũng đánh lên tận Thiên Kiếm Sơn của ông để đòi lại công bằng cho Thải Y!", Thánh Thiên Tước quát.
"Được thôi, cứ tự nhiên!"
Lần này, các thế lực lớn cũng có chút thu hoạch khi vào núi Thiên Tuyển, nhưng thu hoạch lớn thật sự thì đều bị Mục Vỹ giành hết, nhưng bây giờ thì có khả năng cao là hắn đã chết.
Diều nay co nghĩa la bon ho lieu lĩnh tinh mang của nhieu đệ tử thiên tài, nhưng chẳng được thứ gì cả.
Cùng lúc đó, Trần Nhiễm, Trần Uyên và Huyền Yêu Nguyệt đã quay về môn phái của mình để bẩm báo.
Nhiều tầng đại trận vây quanh Vạn Trận Tông, vây kín nơi này giữa núi non trùng điệp, đây được coi là nơi kiên cố nhất của tiểu thế giới Tam Thiên, thậm chí khả năng phòng ngự còn mạnh hơn cả núi Huyền Không.
Tầng tầng lớp lớp đại trận hộ tông mở ra, một bóng người tiến vào bên trong.
Vạn Trận Tông vô cùng rộng lớn, nó là một toà kiến trúc hùng vĩ nhô lên trên đỉnh núi thẳng tắp.
"Ớ, Trần Uyên sư huynh, huynh về rồi à!"
Một bóng dáng xinh đẹp cùng hương thơm tươi mát tiến tới mỉm cười hỏi.
Người đó mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp trắng muốt, chiếc váy vừa vặn ôm khít cơ thể, điểm ấn tượng nhất là đôi mắt long lanh, đầy vẻ tự tin.
"Vương sư muội!"
Trông thấy người đó, Trần Uyên mỉm cười rồi dừng bước.
"Trần Uyên sư huynh, huynh đã đi đâu vậy? Dạo này, ta mới học được một trận pháp mới, đang định thử với huynh đây!"
"Ta đi lo chút việc, giờ phải bẩm báo với sư phụ đã, lát nữa ta sẽ tìm muội sau!'
Trần Uyên tỏ vẻ cấp bách, muốn rời đi ngay.
"Chuyện gì vậy? Trông huynh sốt sắng chưa kìa, ta cũng đi nghe xem sao!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!