Lần này, Thánh Tước Môn đã phái ra hơn một nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn và mấy nghìn cao thủ cảnh giới Thông Thần. Có thể thấy được dã tâm điên cuồng của bọn họ với Trung Châu Đại Lục.
Cùng lúc đó, ác mộng của đám người Dao Phá Phong trong thánh địa Trì Dao cuối cùng cũng bắt đầu.
Lúc này, toàn bộ người nhà họ Dao và đệ tử của thánh địa Trì Dao đều đang quỳ bái ở bên ngoài Thánh Nữ Các.
Con ben trong Thanh Nữ Cac thỉnh thoang lại vang len tieng tho doc tram thấp và tiếng khóc thút thít. Vẻ mặt của Dao Phá Phong đang quỳ dưới đất trở nên tuyệt vọng.
Nửa ngày sau, cổng đại điện của Thánh Nữ Các bị đẩy ra.
Từ khe hở có thể nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của một người con gái. Váy áo toàn thân cô ta bị xé nát, trên da thịt trắng như tuyết ngập tràn dấu tay, thậm chí có nơi còn dính thứ chất lỏng màu trắng đục.
Nửa người dưới của cô ta tran đay máu tươi dính trên làn váy, trông vô cùng bắt mắt.
Một chàng trai da mặt trắng bóc, ngón tay thon dài bước ra khỏi đại điện, hơi thở dốc chỉnh lại quần áo.
Dáng người hắn ta cao gầy, đôi mắt sáng lấp lánh mê hoặc lòng người.
“Thiếu chủ!"
Một người phụ nữ ở trần cả người khoe ra vóc dáng nóng bỏng quyến rũ đi ra ngoài khoác áo choàng lên người hắn ta.
"Hừ! Dù sao thánh địa Trì Dao cũng là môn phái truyền thừa mấy nghìn năm. Ta cứ tưởng thánh nữ phải thanh cao lắm, thế nhưng ngủ với cô ta còn chẳng bằng ngươi đâu Tử Yên!"
"Nếu thiếu chủ thích thì đem nay Tử Yên cũng có thể chen chúc cùng!", ả ta khẽ mỉm cười, liếc mắt khêu gợi.
“Ha ha ... ”
Nghe thấy thế, Tinh Bình Ngọc cười phá lên: "Được, đêm nay ngươi và cô ta cùng tới hầu hạ ta đi. Ta cũng muốn xem thử ai chặt hơn. À phải rồi, thánh nữ này tên là ... Dao Duyệt Diệp đúng không? Dao Phá Phong, cô ta là cháu gái ông à? Nhớ dặn dò cô ta đừng có làm chuyện ngu ngốc gì. Nếu không cả thánh địa Trì Dao này của ông sẽ bị huỷ diệt theo cô ta đấy!"
“Vâng, vâng, nhất định rồi ạ!"
Dao Phá Phong run rẩy quỳ rạp trên đất, không dám ngẩng đầu lên.
Còn cô gái trên trong đại điện nghe xong liền vô thức run rẩy hai chân nhưng lại không dám làm gì.
"Lần này bổn thiếu chủ tới Trung Châu, thứ nhất là vì tìm kiếm vật kia của Trung Châu, thứ hai là xem thử khắp Trung Châu Đại Lục này có cô gái nào có thể khiến ta rung động hay không!"
Tinh Bình Ngọc bật cười nói: "Ta đã thưởng thức không ít cô gái xinh đẹp tuyệt trần, tiếc thay người khiến ta thực sự rung động đã ít lại càng ít hơn!"
"Thiếu chủ thích kiểu phụ nữ như thế nào? Chẳng lẽ Tử Yên vẫn chưa đủ sao?"
"Đủ chứ, ngươi thì đương nhiên là đủ rồi!"
Tinh Bình Ngọc nở nụ cười xấu xa: "Nhưng mà ta chơi loại phụ nữ quyến rũ gợi cảm khiến người ta tê dại nhiều cũng sẽ thấy chán!”
"Thiếu ... Thiếu chủ!"
Đúng lúc này, Dao Phá Phong đang quỳ lạy dưới đất đột nhiên thốt lên.
"Ta cho phép ngươi nói chuyện chưa?"
Tinh Bình Ngọc nghe thấy có người lên tiếng, tức thì ra lệnh: "Người đâu, cắt lưỡi ông ta đi!"
"Thiếu chủ, xin thiếu chủ hãy nghe ta nói. Trung Châu thực sự có kiểu phụ nữ mà ngài vừa nhắc tới!"
“Ô? Chờ đã!”
Hắn ta mỉm cười nhìn Dao Phá Phong, chậm rãi bước xuống đỡ ông ta đứng dậy.
"Khà khà ... Ta vừa mới làm cháu gái ông xong, bây giờ cũng được tính là cháu rể của ông rồi. Ông nội à, có mỹ nữ nào phải giới thiệu cho ta đấy. Có như vậy thì ta và cháu gái ông mới có thể hưởng thụ thêm nhiều niềm vui nam nữ hoan ái!”
Dao Phá Phong được hắn ta đỡ lên không khỏi run lẩy bẩy, không dám thở mạnh
Sau nửa năm, phong ấn đã bị phá vỡ.
Từ ngày đó trở đi chính là ác mộng của thánh địa Trì Dao.
Mấy nghìn võ giả bước ra khỏi phong ấn đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, bao vây toàn bộ người trong thánh địa. Nếu kẻ nào dám phản kháng sẽ bị bọn họ khống chế bằng sức mạnh sao trời.
Đúng như lời Mục Vỹ đã nói, luồng linh khí kia chính là sức mạnh sao trời.
Thất Tinh Môn đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, một khi vào được Trung Châu sẽ lập tức khống chế bọn họ.