"Xin lỗi, ta không biết cút!"
Mục Vỹ mỉm cười nói: "Ta chỉ biết đi chứ không biết cút. Hay là Vỹ lão thái gia làm trước cho ta xem thử thế nào là cút đi?"
Nghe hắn nói thế, mọi người bên trong sơn cốc đều lập tức sợ hãi nín thở.
Vậy mà hắn cũng dám nói ra?
Dao Phá Phong nhìn Mục Vỹ, cảm thấy hắn điên rồi.
Vỹ Thăng Không là ai?
Lão ta là người có thực lực sâu không lường được nhất cả Trung Châu Đại Lục. Đến cả thánh nữ đời trước cũng phải tốn kính đối đãi lão ta.
Nói Mục Vỹ là kẻ điên còn chưa đủ. Rõ ràng hắn đã phát rồ rồi.
Toàn bộ Trung Châu cũng không có ai dám nói chuyện với Vỹ Thăng Không giống như hắn.
Nghe thấy thế, Vỹ Thăng Không siết chặt tay thành nắm đấm kêu răng rắc, lửa giận sôi sục sắp bùng nổ.
Thế nhưng cuối cùng lão ta vẫn không dám mạo hiểm.
Không dám mạo hiểm đánh cược mình có thể thoát khỏi uy lực của hàng nghìn quả bom kia.
Lão ta nhìn Mục Vỹ cười nói: "Ngươi rất khác cha ngươi. Cha người còn tự biết thân biết phận, nhưng ngươi lại cuồng vọng. Sớm muộn gì cái tính này của người cũng sẽ gây ra hoạ lớn".
“Hừ!"
Mục Vỹ khinh bỉ hừ một tiếng: “Không dám thì nói không dám, nói nhảm gì nhiều vậy? Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ gây hoạ lớn cho ông!"
Mục Vỹ phất tay áo nhìn sang đám người Tiêu Doãn Nhi.
“Với cả thánh địa Trì Dao sắp không kiên trì nổi nữa đâu. Ta khuyên thánh nữ vẫn nên chọn miền đất mới, dựng lại môn phái mới như Lôi Thần Cốc đi!”
Dứt lời, hắn nhìn Vỹ Thăng Không nở nụ cười ẩn ý.
“Lão già họ Vỹ kia, chuyện cha ta năm xưa vẫn chưa xong đâu. Ông có muốn giết ta luôn bây giờ để tránh hoạ sau này không?"
Mục Vỹ cười nói: "Có muốn thử không hả?"
Sau khi thấy được ánh mắt của Vỹ Thăng Không, nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là một luồng sát khí ghê rợn.
Hắn vừa cười phá lên vừa quay người rời đi.
“Xin Mục minh chủ chờ đã!"
Tiêu Doan Nhi đột nhiên lên tiếng: "Thánh địa Trì Dao bọn ta chuẩn bị chuyển khỏi đây, không biết điện Khiếu Nguyệt của Mục minh chủ có chào đón không đây?"
"Được thôi!"
Khi vừa mới nghe thấy lời cô ấy nói, Mục Vỹ không khỏi sững sờ, nhưng anh lập tức gật đầu đáp: "Hoan nghênh bất cứ lúc nào. Nếu thánh địa Trì Dao gia nhập, Vỹ Minh của ta lại càng như hổ mọc thêm cánh. Mấy hạng tép riu kia không dám ra tay với Vỹ Minh ta đâu".
"Vậy thì đa tạ Mục minh chủ!"
“À! Nhưng mà thánh nữ đừng dẫn mấy kẻ xấu xa xảo trá, hèn hạ vô sỉ kia vào Vỹ Minh của ta! Bọn ta không chào đón những người đó!"
"Ngươi bảo ta đến cái chốn rách nát của ngươi ta cũng chẳng thèm!"
Dao Phá Phong hừ lạnh nói, sắc mặt tái xanh lại.
"Ơ? Ta có nói ông xấu xa xảo trá, hèn hạ vô sỉ đâu? Sao cứ phải tự nhảy ra mắng chửi mình thế, cuồng tự ngược à?"
“Ngưʼơi ... ”
Sắc mặt Dao Phá Phong lúc xanh lúc tím. Thế nhưng đống bom xếp chồng như núi dưới chân Mục Vỹ lại thức tỉnh ông ta.
“Vậy thì xin Mục minh chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ta sẽ dẫn theo những đệ tử thánh địa bằng lòng theo ta chuyển tới ở tạm trong Vỹ Minh".
"Được!"
Mục Vỹ mỉm cười rồi lại nhìn Vỹ Thăng Không hỏi: "Này lão già, thánh nữ cũng bị ông đuổi đi rồi. Ông còn ngang bướng bám trụ lại ở đây làm gì? Chẳng lẽ ông muốn làm thánh nữ của thánh địa Trì Dao hả?"
“Hừ!”
Vỹ Thăng Không hừ lạnh một tiếng rồi, mặt xám xịt rồi hóa thành một luồng sáng biến mất dạng.
Cùng lúc đó có hai bóng người đang đứng chắp tay ngay trên không trung của Thánh Hiệp Cốc.
Bọn họ chính là Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử.
"Không ngờ ông lại đoán đúng. Quả nhiên Vỹ Thăng Không muốn khống chế thánh địa Trì Dao. Mặc dù thánh nữ không còn nữa nhưng thánh địa Trì Dao vẫn là thế lực lớn suốt hàng nghìn năm nay. Lão già này mưu mô xảo quyệt, thật đáng sợ".
Lôi Chấn Tử thở hắt ra một hơi: "Vũ môn chủ đoan phong ấn này có kiên trì được nửa năm nữa không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!