Mấy chục ma tướng!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ vẫn thấy khá sốc dù đã có chuẩn bị trước.
Các ma tướng đều là cường giả cảnh giới Niết Bàn, vậy mấy chục người thì mạnh đến cỡ nào.
Hơn nữa đâu chỉ có quân của một ma vương.
Mục Vỹ cất giọng hỏi: “Bây giờ, Ma tộc đang ở đâu?"
"Chín nhánh thế lực của Ma tộc chia nhau ra, dự tính sẽ tới thành Đông Vân trong ba ngày nữa!”
"Ta biết rồi!'
Nghe thấy tin này, Mục Vỹ khẽ thở ra một hơi rồi mỉm cười.
"Các vị, ba ngày nữa chúng ta phải biểu diễn một màn xuất sắc, để cả Trung Châu Đại Lục phải bàng hoàng và thấy năng lực của Vỹ Minh chúng ta!"
"Được!"
Mọi người đều thầm thấy yên tâm.
Khi có Mục Vỹ ở đây, chỉ cần hắn ung dung thì bọn họ không có gì phải sợ cả.
“Ma tộc à ... "
Mục Vỹ khẽ lẩm bẩm: “Chưa chắc các ngươi đã phá được phòng vệ của thành Đông Vân đâu, hơn nữa sao Mục Vỹ ta có thể cho các ngươi cơ hội tấn công vào thành chứ”.
Thời gian ba ngày là đủ rồi!
Vỹ Minh lập tức bận trông thấy.
Nhưng dù rất bận rộn, song không một ai thấy lo lắng gì cả.
Tất cả đã có Mục Vỹ sắp xếp rồi.
Ba ngày cứ thế trôi qua.
Sáng sớm nay, bầu trời vốn trong xanh bên ngoài thành Đông Vân bỗng trở nên u ám.
Các tiếng gầm gào, động đất vang lên không ngớt.
Một đoàn quân vây kín từ phía chân trời.
Đội quân này chỉ có khoảng chục nghìn người, nhưng khí thế và chấn động hơn hần hàng trăm nghìn quân của Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các khi trước.
Nhìn thấy đoàn quân của Ma tộc, mọi người của Vỹ Minh trong thành Đông Vân có ý chí vững như thành đồng.
Tuy nhiên, các đệ tử có cảnh giới hơi thấp một chút thì vẫn khá lo lắng.
Song, khi nhìn thấy một bóng dáng đứng ở phía trước, tâm trạng lo lắng của họ đã dần tan biến.
Có Mục Vỹ ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn hết thôi!
Có năm người dẫn đầu đội quân của Ma tộc, bọn họ đều cao trên mười mét, khi nhìn thấy mọi người đứng trên thành Đông Vân, họ tỏ rõ vẻ coi thường.
Năm người nay chính la cac ma tướng chịu trach nhiem tan cong thanh Đông Vân.
“Đại ca, đại vương Ma Cách bảo chúng ta tới tấn công thế lực yếu nhất là Vỹ Minh, có phải coi thường chúng ta không?", một ma tướng trong số đó buồn bực nói
"Đừng nói linh tinh, nhiệm vụ lần này do hai ma vương giao, chúng ra chỉ cần hoàn thành thật tốt, nhanh chóng chiếm được Vỹ Minh để sau đó còn đi chi viện cho nhánh đang tấn công điện Tam Cực, thế lực này không dễ đối phó đâu".
“Chậc, chỉ một Vỹ Minh nhỏ bé thôi mà, võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng không quá năm người. Ta thấy chắc không cần chúng ta ra tay cũng chiếm được rồi, có phải không các huynh đệ?"
“Gào gào ... ”
Nghe một ma tướng nói vậy, ma quân ở phía sau lập tức rống lên.
“Đại nhân đã dặn, lần tấn công này phải ưu tiên quy hàng trước. Nếu có thể khiến con người chịu làm việc cho chúng ta là tốt nhất, các thay luyện khí của nhân loại cũng khá hữu dụng đấy".
Một ma tướng nói: "Ma tộc chúng ta sinh ra đã có cơ thể cường tráng, con người nào có thể bì kịp, nhưng linh khí, hộ giáp và thần binh mà họ luyện chế ra lại có sức uy hiếp rất lớn với chúng ta. Nếu có thể lôi kéo được vài thầy luyện khí giỏi thì sẽ rất có lợi cho chúng ta".
"Ta nghe noi minh chủ Muc Vỹ của Vỹ Minh là một thầy luyện khí tài ba, nếu lôi kéo được hắn là tốt nhất!"
"Quá đơn giản! Đại ca, đệ sẽ bắt trói hắn về, nếu dám không nghe lời thì chúng ta sẽ giết hết người của Vỹ Minh hắn luôn".
"Thầy luyện khí đều là những người kiêu ngạo, không được làm bậy!"
Ma tướng kia nói tiếp: "Chuyện này cứ từ từ rồi tính, trong mười thế lực lớn của Trung Châu có rất nhiều nhân tài, nếu có thể thu phục hết mà không phải giết ai mới là giỏi!"
“Vâng!"
Nghe thấy thế, mọi người đồng ý ngay.
"Người của Vỹ Minh nghe đây, ta là Chiến Vưu - ma tướng dưới trướng của đại vương Ma Cách cai quản Thập Bát Ma Ngục. Hôm nay ta đến đây là vì các ngươi, nếu các ngươi chịu đầu hàng, ta đảm bảo Mục Vỹ vẫn là minh chủ của Vỹ Minh các ngươi, còn các ngươi chỉ cần nộp phí cho Ma tộc chúng ta thôi. Mục Vỹ, ngươi sẽ phải trở thành thầy luyện khí cho Ma tộc, sau đó luyện chế linh khí cho đại quân của chúng ta".
“Luyện cái đầu ngươi ấy!"
Chiến Vưu vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã bước ra ngoài thành Đông Vân, sau đó bay vút lên rồi nhìn đại quân của Ma tộc.
Thành Đông Vân là địa bàn của Vỹ Minh ta, năm thế lực lớn cũng không dám xâm phạm thì Ma tộc các ngươi là cái thá gì!"
Mục Vỹ quát: “Về bảo với Ma Cách gì đó của các ngươi là đừng bao giờ mò tới đây, khẻo hối không kịp”.
“Tên nhãi kia, rượu mời không uống thích uống rượu phạt hả?"
Chiến Vưu còn chưa nói hết câu, một ma tướng khác ở phía sau không nhịn được nữa đã tiến lên.
"Là ta cho ngươi rượu mời nhưng ngươi không uống, lại thích uống rượu phạt thì có!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!