Một giọng nói vang lên trong đám người, kẻ đó cười chế nhạo nhìn Dương Dương Dương.
“Huyết Vô Dị!” Nghe thấy thế, Dương Dương Dương ngẩn người.
Huyết Vô Dị cũng là một thiên tài khá nổi tiếng của Lục Ảnh Huyết Tông, gã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, xưa nay chưa từng rời khỏi môn phái.
Nhưng cách đây không lâu, cha của gã là Huyết Vô Song đã mất tích, sau được tìm thấy thì đã chết thì tên này mới xuất đầu lộ diện.
Gã là người nham hiểm, thừa kế toàn bộ tính cách của cha mình, thậm chí còn hơn.
“Dương Dương Dương, ngươi là một trong ba thiếu điện chủ của điện Tam Cực, dám đấu với ta một trận không?”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Dương Dương Dương biến mất, y chẹp miệng nói: “Ngươi mà cũng đòi đấu với ta ư? Vị này là hộ vệ thân cận của ta, cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, so ra thì thấp hơn ngươi đấy, nếu ngươi đánh thắng hắn thì ta sẽ đấu với ngươi!”
Hả?
Mục Vỹ đứng cạnh bàn đang quan sát xung quanh chợt ngẩn người.
Ta ư?
Cái tên Dương Dương Dương này... dù trên đường đi, hắn luôn trong vai một hộ vệ, nhưng thử hỏi có ai dám coi hắn là hộ vệ thật chứ?
'Tên này đúng là mưu mẹo.
“Được, nếu hắn thua thì ngươi phải để cô nàng này ở cùng ta một đêm. Dạo này vừa hay ta đang tu luyện một môn pháp thuật song tu, dù cô gái này đã thuộc. về người khác, nhưng còn tinh khí nên ta vẫn sài được”.
Huyết Vô Dị nhìn Vương Tâm Nhã rồi cười nói bằng chất giọng đầy giễu cợt!
Mẹ kiếp!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ đã nổi sung.
Đến người phụ nữ của ông mà ngươi cũng dám dòm ngó ư?
Không chờ Dương Dương Dương lên tiếng, Mục Vỹ đã bước lên!
“Thế nếu ngươi thua thì sao?”, Mục Vỹ nhìn Huyết Vô Dị rồi khàn giọng nói.
“Các ngươi muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi! Ngươi hãy tự vả vào mặt mình hai trăm cái! Dùng chân nguyên
ấy... “Ha ha... được!” Huyết Vô Dị cười lớn đồng ý. Lần đầu tiên, gã gặp một người thú vị thế này.
Một tên tôi tớ cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm mà tưởng mình là thánh nhân sao?
Nhưng Dương Dương Dương lại thầm thấy lo lắng, đúng là Mục Vỹ rất mạnh, nhưng bây giờ hắn đang là Quỷ tiên sinh nên chỉ có thể dựa vào quỷ thuật thôi.
Mà rốt cuộc thực lực quỷ thuật của Mục Vỹ thế nào thì không ai hay biết.
Song Huyết Vô Dị nào quan tâm tới những điều đó, gã vừa nhìn thấy Vương 'Tâm Nhã đã thấy cô gái trông vô cùng đơn thuần này lại tiềm ẩn một nét quyến rũ và yêu kiều.
Rõ ràng cô ấy đã được tưới tắm như đoá sen nở rộ nên mới có một nét đẹp rực rỡ đến thế, điều này khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy đều muốn chiếm đoạt ngay
lập tức!
'Thấy Huyết Vô Dị đang say mê nhìn Vương Tâm Nhã chằm chằm, Mục Vỹ thầm cười lạnh.
“Bắt đầu được chưa?”
!", Huyết Vô Dị tự tin nói: “Ngươi ra tay trước đi, ta nhường ngươi một
“Chắc chưa?”
Mục Vỹ nhìn vẻ mặt của Huyết Vô Dị rồi hỏi lại.
“Rồi!”
Soạt...
Huyết Vô Dị vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.
Trông thấy tốc độ nhanh chóng của Mục Vỹ, nhưng Huyết Vô Dị vẫn không bận tâm, gã giơ tay lên, một tấm lưới màu xanh đan chẳng chịt đã xuất hiện trước. mặt gã.
Khi thấy các chất dịch màu xanh sáng lấp lánh trên tấm lưới, ai cũng biết đó là chất độc.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đối mặt trực diện như không hề hay biết gì rồi xông lên.
Khi đến gần tấm lưới ấy, ngón tay hắn rung lên, quỷ khí dày đặc vang lên cùng tiếng ù ù.
Tiếng xào xạc vang lên, quỷ khí dính lên tấm lưới, chất dịch màu xanh ấy lập tức biến thành màu đen, một tấm lưới màu xanh đã rơi xuống.
“Hả?
Huyết Vô Dị biến sắc mặt rồi vội vàng lùi lại.
Nhưng Mục Vỹ không cho gã cơ hội ấy.
“Chỉ là tỉ thí thôi nên đừng làm hỏng đồ trong quán người ta!”, Mục Vỹ tóm lấy Huyết Vô Dị rồi khàn giọng nói: “Huyết công tử, ta nghĩ chắc ngươi không muốn tự vả vào mặt mình đâu nhỉ, hay để ta giúp nhé!”
Bạt...
Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng bạt tai vang lên rõ ràng.
Ngay sau đó, Huyết Vô Dị chỉ thấy trời đất quay cuồng, Mục Vỹ đã dồn hết sức vào cái tát này.
Hắn giáng một cái xuống, mặt Huyết Vô Dị đã sưng húp, đầu óc thì choáng váng.
Bạt bạt...
Mục Vỹ không chút nể nang tiếp tục giáng cái thứ hai, mắt Huyết Vô Dị tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Hộ vệ? Đây mà là hộ vệ ư?
Huyết Vô Dị chỉ muốn khóc, nhưng bây giờ mặt gã đang sưng húp nên muốn khóc cũng khó.
“Chỉ là câu nói đùa thôi mà, có nhất thiết phải làm thật không?”
Nhưng khi Mục Vỹ tiếp tục tát Huyết Vô Dị, một bóng người bất thình lình xuất hiện phía sau hắn rồi trầm giọng nói.
Ngay sau đó, một luồng sát khí đã lan tới toàn thân hắn.