Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Song, Mục Thiếu Kiệt cùng với chiến khí cường đại của mình không hề rơi vào thế hạ phong trong lúc đối đầu trực diện với Mạnh Nhất Phàm. 

 Những người khác đều sững sờ trước cảnh tượng này. 

 Mạnh Nhất Phàm là tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông, là một trong những cao thủ mạnh nhất đại lục. 

 Thế mà một người đã mất tích hơn hai mươi năm, nay đột nhiên xuất hiện như Mục Thiếu Kiệt lại có thể đối chọi với Mạnh Nhất Phàm, chuyện này... 

 Làm cho ai cũng sợ hãi tột độ. 

 "Mạnh Nhất Phàm là cao thủ tuyệt thế với cảnh giới vượt trên Thông Thần, ông nội chưa đạt được đến mức độ đó, cứ kéo dài ông nội sẽ thua". 

 Mục Vỹ hạ quyết tâm rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng. 

 Điều hắn cần lúc này là thời gian để hồi phục sức mạnh trở lại. 

 Và cách để hồi phục nhanh nhất không gì khác ngoài thần lực do Tru Tiên Đồ tỏa ra. 

 Thần lực có bản chất và tác dụng vượt xa chân nguyên. Thần lực - nguồn sức mạnh lớn lao đến nỗi có thể đốn núi phá mây - là thứ quyền lực mà bất kỳ võ giả nào cũng khát vọng có được. 

 Sự vượt trội không tưởng về khả năng phục hồi hay đề cao cảnh giới của thần lực đều nằm ngoài kiến thức của Mục Vỹ. 

 Từng giọt thần lực từ từ tiến vào cơ thể Mục Vỹ thông qua Tru Tiên Đồ. 

 Trong quá trình này, Mục Vỹ phát hiện ra rằng phần lớn lượng thần lực đi vào trong người mình đã được hấp thu. 

 Dường như cường độ và độ dẻo dai của cơ thể hắn mạnh hơn trước đây rồi. 

 "Nhanh nhanh nhanh!" 

 Mục Vỹ thầm kêu lên, khổ nỗi Tru Tiên Đồ trong hồ linh hồn không thèm quan tâm đến hắn mà chỉ từ từ tiến tới. 

 Mấy giọt thần lực chảy ra, mặt ngoài cơ thể Mục Vỹ chậm rãi xuất hiện một vầng sáng vàng nhàn nhạt. 

 Có điều vầng sáng ấy yếu đến mức không ai phát hiện ra. 

 "Phù..." 

 Thật lâu sau, Mục Vỹ khẽ mở mắt ra rồi thở một hơi thật sâu. 

 Cổ Ngọc Long Tinh thu nhỏ chỉ còn chừng bàn tay đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, không có sức sống nào. 

 "Lục Ảnh Huyết Tông, Mạnh Nhất Phàm, chuẩn bị chết đi!" 

 Hai tay hắn nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh. Đột nhiên có tiếng nổ. 

 Gào... 

 Một tiếng gầm lớn vang lên, bóng dáng cao nghìn mét lại xuất hiện. 

 Cơ thể Cổ Ngọc Long Tinh cực kỳ khổng lồ, chín cái đuôi của nó đập những võ giả Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông xung quanh một cách bạo tàn. 

 "Ông nội tránh ra, để con!" 

 Mục Vỹ hét lớn, Cổ Ngọc Long Tinh với cơ thể sừng sững như núi vung chín cái đuôi về phía Mạnh Nhất Phàm. 

 "Chết tiệt!" 

 Thấy chín cái đuôi kia, Mạnh Nhất Phàm viết một nét ra. 

 Cổ Ngọc Long Tinh này hoạt động dựa trên huyết khí và thực lực của bản thân võ giả, tại sao Mục Vỹ đã dùng một lần rồi lại có thể phục hồi trở lại? 

 Không thể nào! 

 Muốn vận dụng Cổ Ngọc Long Tinh đến trình độ này phải cần một lượng chân nguyên và lực linh hồn cực kỳ cao. 

 Sửng sốt là thế nhưng Mạnh Nhất Phàm vẫn không ngừng múa Địa Hoàng Bút. 

 Sau đó, chữ Phong ánh kim thật to xuất hiện trước người ông ta. Chữ Phong ấy vừa hiện ra đã xông tới chín cái đuôi của Mục Vỹ. 

 Leng keng, leng keng... 

 Cơ thể khổng lồ của Mục Vỹ lao ra, chín cái đuôi phong tỏa chữ Phong vàng từ bốn phương tám hướng. 

 Tiếng rắc rắc vang lên, những cái đuôi bị chặn lại. Chữ Phong vàng cũng hóa thành mấy mảnh vụn. 

 "Hả?" 

 Thấy chữ Phong vàng bị phá hủy, Mạnh Nhất Phàm cau mày. 

 "Mạnh Nhất Phàm, nếu ông không thu phục được kẻ này thì để ta giải quyết!" 

 Ngay lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang vọng giữa bầu trời. 

 Giọng nói ấy như xa tận cuối chân trời lại tựa gần ngay trước mắt, ai cũng thấy là lạ. 

 Cuối cùng, bóng dáng một người chậm rãi hiện ra phía trước Mục Vỹ. 

 Bóng người đó thật nhỏ bé nhưng lại mang đến cảm giác như một cái hố đen vũ trụ cho dù đối diện kẻ đó là Cổ Ngọc Long Tinh. Không một ai dám xem nhẹ người nọ. 

 "Là ông! Thánh Vũ Dịch!" 

 Mục Vỹ vừa thấy người nọ thì lạnh sống lưng, nhưng hắn vẫn đứng yên nhìn. 

 Ba năm trước, hắn chỉ thấy hư ảnh của Thánh Vũ Dịch, giờ đây hắn đã được gặp bản thân Thánh Vũ Dịch, là Thánh Vũ Dịch chân chính. 

 "Là ta. Không ngờ cậu có thể trưởng thành được đến đây, hôm đó phải đưa cậu về Thánh Đan Tông luôn mới phải!", trong giọng nói của Thánh Vũ Dịch pha chút tiếc nuối. 

 "Đừng tiếc làm gì cho mất công, ông dạy ta không nổi đâu. Không ai trên Thiên Vận Đại Lục có thể làm thầy Mục Vỹ ta!" 

 "Tốt thôi, có khí phách đấy. Cậu chỉ dựa vào bản thân để đến được bước này mà không dựa vào ai khác, tốt đấy nhưng điều đó cũng không ổn". 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!