"Trưởng tộc Tiêu, ta đã hoàn thành cam kết của ta, mong ông hãy giữ lời. Nếu một canh giờ sau Tiêu Doãn Nhi vẫn chưa tỉnh thì các ông có thể đến Thông Thần Các giết ta, nhưng nếu cô ấy tỉnh rồi mà các ông còn tiếp tục tham gia trận chiến này, Tử Mộc ta nhất định không tha cho nhà họ Tiêu!"
"Ba năm trước, Mục Vỹ hổ thẹn với Tiêu Doãn Nhi và học trò Tiêu Khánh Dư của hắn nên mới không chấp nhặt với ông. Ba năm sau thì Tử Mộc ta không kiên
nhẫn được thế".
Lời vừa dứt, một đường lửa màu tím bốc cháy ngoài cổng nhà họ Tiêu như một ranh giới cảnh cáo Tiêu Chiến Thiên và người trong gia tộc này.
Mục Vỹ quay người đi. Nguyên nhân hắn làm vậy vẫn là vì bù đắp.
Hắn không muốn để Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy cảnh mình và nhà họ Tiêu đối đầu với nhau.
Nhưng nếu Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan không biết hối cải, hắn tuyệt
đối sẽ không nương tay với nhà họ Tiêu!
Đêm nay đã được định sẵn sẽ trôi qua trong biển máu khốc liệt.
Giờ phút này, Cổ Vân Nhàn và đám cao thủ trong gia tộc đang đánh nhau với Ngũ Đường Khẩu, Lục Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông ở bên ngoài nhà họ
Gổ.
Giữa đội quân, Cổ Xích Ngân tung một chưởng đầy uy phong, bất phàm làm mọi người hãi sợ.
Ngũ đường chủ Thiết Mông và Lục đường chủ Sơn Úc đều nhíu mày.
Nhà họ Gổ có quá nhiều cao thủ cản đường, họ vẫn chưa tìm ra cách đột phá tuyến phòng thủ.
Nhưng tôn sử đã giao cho họ nhiệm vụ công phá nhà họ Cổ trước giờ Tý, không thì chết!
Họ chưa từng nghỉ ngờ lời nói của tôn sử lấy một lần.
"Sao thế hai vị đường chủ?"
"Tử Mộc tiên sinh!"
"Tử Mộc tiên sinh!"
Thấy người vừa đến, Thiết Mông và Sơn Úc vui mừng khôn xiết.
Tôn sử Mạnh đánh giá vị Tử Mộc tiên sinh này cực kỳ cao, hai người họ là thuộc hạ thân tín của Mạnh Quảng Lăng nên cũng biết điều đó.
"Cổ Xích Ngân kia thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Gổ, tu vi rất cao, lại còn đứng nhất long bảng, Cổ Vân Nhàn có cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu cũng nhập cuộc nên thật sự rất khó để đột phá phòng tuyến của họ, vì vậy..."
"ðm
Mục Vỹ nhìn Cổ Xích Ngân đứng đầu đội quân, khẽ mỉm cười đáp: "Cổ Xích Ngân bị Mục Vỹ đánh cho thành một con chuột không biết lủi đi đâu vào ba năm trước nay đã trở thành trụ cột của nhà họ Cổ ư?"
"Hai vị đường chủ đã là Thông Thần tầng ba, Thông Thần tầng bốn, chắc. chắn ám sát được Cổ Xích Ngân kia chứ?”
"Chắc chắn rồi!"
"Tốt, vậy thì giao Cổ Vân Nhàn cho ta!"
"Nhưng tiên sinh..."
Hai người chưa kịp nói xong, Mục Vỹ đã bay thẳng về phía trước.
Kẻ bị hẳn giết đầu tiên trong tối nay là Lâm Chấn Thiên. Ông ta có cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư mà trước đó còn bị hắn lên kế hoạch giết chết dễ như trở bàn tay.
Kẻ thứ hai chính là Cổ Vân Nhàn.
Cổ Vân Nhàn có thực lực yếu nhất trong ba lão già kia, đã thế còn sắp tận số nữa.
Bởi vậy lão ta mới chú trọng đào tạo Cổ Xích Ngân như thế.
Là thiếu trưởng tộc nhà họ Cổ, ba năm qua Cổ Xích Ngân tiến bộ vượt bậc, luôn giữ vững danh tiếng thiên tài đệ nhất của đế quốc Nam Vân.
Dù Tiêu Khánh Dư có thần phách của thánh thú kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa trong cơ thể cũng không sánh bằng gã, đủ để thấy gã mạnh đến đâu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cổ Vân Nhàn dốc sức đầu tư cho gã.
Nhưng tối nay là thời khắc nhà họ Gổ bị diệt vong, tất thảy rồi cũng tan thành mây khói cả thôi.
Cổ Vân Nhàn và Cổ Xích Ngân đều phải chết.
"Tiểu tử nhà họ Cổ, nộp mạng đi!"
Thiết Mông và Sơn Úc cùng xông ra công kích Cổ Xích Ngân. Nay gã đã tiến vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba, không còn là Cổ Xích Ngân của ba năm trước nữa.
"Thứ hèn hạ, dám ra tay với cháu taI"
Cổ Vân Nhàn lập tức xuất thủ.
Cổ Xích Ngân là báu vật của nhà họ Cổ, nếu gã có mệnh hệ gì thì nhà họ Cổ thật sự xong đời.
"Cổ Vân Nhàn, đối thủ của ông là ta!"
Đột nhiên có một người bước ra từ trong đám đồng, đó là Mục Vỹ với trường bào tím và đôi mắt tím kì lạ đằng đẳng sát khí.
'Thông Thần tầng thứ hai đấu với Thông Thần tầng thứ sáu, dù có thêm thiên hỏa cũng không thể bù đắp được khoảng cách bốn tầng cảnh giới này.
Nhưng Mục Vỹ cứ muốn giết lão ta đấy! Hôm nay phải kết thúc tất cả những gì còn lại trong ba năm trước thôi!
"Tử Mộc? Hừ, đồ lòng lang dạ sói, ba năm trước Lục Ảnh Huyết Tông đã sát hại Mục Vỹ của nhà họ Mục mà giờ ngươi vẫn muốn giúp chúng..."
"Gì? Sao ta lại nhớ Mục Vỹ bị ông và Thái Hoàng Dục, Lâm Sa Vũ dồn vào. trong Lôi Âm Cốc, khiến hắn phải nhảy xuống tự vẫn thế?"
"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"
"Đoán xem!"
Mục Vỹ lật tay, một trường kiếm đỏ rực phừng phừng xuất hiện.
Trường kiếm màu đỏ dài ba thước, trên thân có một con giao long uốn lượn. Địa khí hạ phẩm - kiếm Xích Long!
"Kiếm thế!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!