“Chuyện ở Đế Đô sao rồi?”
“Hì hì, sau mấy ngày chúng trò vô tình lan tin, chắc bây giờ ba gia tộc lớn đang rối lên rồi, nhưng lần này...”
Tê Minh có vẻ lúng túng nói: “Lần này e là nhà họ Tiêu cũng sẽ tham gia...” “Nhà họ Tiêu?”
“Vâng. Mấy năm qua, bốn gia tộc lớn bị Lục Ảnh Huyết Tông chèn ép rất nhiều, hình như lần này do bị Thánh Đan Các khích bác nên nhà họ Tiêu cũng không nhịn được nữa mà tham gia cùng”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Nhà họ Tiêu chưa thấy mục tiêu cụ thể xuất hiện nên không hành động. Lần này để họ đồng ý tham gia, chắc Mộ Bạch phải hao tâm tổn trí lắm, xem ra thành Nam Vân sắp loạn rồi. Trò hãy báo cho các cửa tiệm bên dưới sắp tới hãy đóng cửa, đừng quan tâm gì cả, chúng ta chỉ cần chờ tín hiệu của Lục Ảnh Huyết Tông thôi
“À Tê Minh, gọi hết các học trò kia về đi, không cần nhiều tử sĩ lắm đầu. Đồng thời hãy mua một căn nhà ven Đế Đô cho ta, càng lớn càng tốt và sát rừng nữa”.
“Dạ? Thầy Mục, thầy chuẩn bị đưa nhị sư mẫu tới đó để tránh tranh chấp ạ?” Cốp...
Mục Vỹ cốc đầu Tề Minh một cái rồi cười mắng: “Cẩn thận cái đầu trò đấy, mau đi làm việc ta giao đi!”
“Vâng!” Tê Minh ảo não xoa đầu rồi quay người rời đi.
“Bây giờ chỉ cần chờ thôi, để ta xem nhà họ Tiêu sẽ lựa chọn thế nào?”, Mục Vỹ đứng ở cửa Thông Thần Các ngắm con phố bên ngoài rồi mỉm cười.
Hiện giờ, hắn thật sự không cần phải vội.
Bốn gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông đã có ân oán từ ba năm trước, đến giờ những ân oán ấy có thể nói là đã bùng nổ, đây không phải sự tích luỹ một sớm một chiều nên sẽ gây mâu thuẫn lớn.
Còn Thông Thần Các thì tuyệt nhiên không tham gia vào việc sát phạt, mà chỉ phụ trách công việc dự bị đồng thời luyện chế đan dược và vũ khí cho Lục Ảnh
Huyết Tông thôi.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là thủ đoạn mà Lục Ảnh Huyết Tông đã dùng vào ba năm trước, bây giờ Mục Vỹ sẽ trả nguyên xi lại cho họ.
Không còn việc gì nữa nên Mục Vỹ đi dạo một vòng rồi lại đi lên lầu.
Bây giờ, Vương Tâm Nhã đã dậy, nhưng khi thấy Mục Vỹ đi vào, cô ta lập tức chui vào trong chăn.
“Định trốn ta à?” Mục Vỹ đi tới cạnh giường, đôi tay bắt đầu không yên phận. “Nữa á? Muội chịu thật rồi đấy...”
“Chịu là chịu thế nào, ta là sói còn muội là dê nên phải có giác ngộ bị ta ăn mới đúng chứi”
Sau một hồi mây mưa, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm. “Vỹ ca, muội thấy... mình sắp đột phá rồi!”
“Hả?”
Vương Tâm Nhã đang là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền, nếu đột phá tiếp thì sẽ là bán bộ Thông Thần.
“Ngồi vững nhé!”
Mục Vỹ khế nói một tiếng rồi ngồi ngay ngắn dậy, Vương Tâm Nhã ngồi phía
trước nhắm mắt lại.
Thân thể hoàn mỹ của cô gái hoàn toàn phơi bày trước mắt Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn không hề có suy nghĩ đen tối gì, hai tay hắn áp lên lưng Vương Tâm Nhã rồi bắt đầu chu du khắp cơ thể cô ta.
Dần dà, hắn phát hiện trong cơ thể của Vương Tâm Nhã có một lưồng nhiệt nóng đang không ngừng di động.
Luồng nhiệt này dâng từ bụng của cô ta lên cao dần, sau đó lan ra khắp cơ thể rồi ngấm vào tứ chỉ và huyệt đạo.
Luồng nhiệt này đương nhiên không phải thứ mà hắn đã để lại trong cơ thể của Vương Tâm Nhã, nhưng hình như nó từ đó mà ra.
Như vậy cũng được sao?
Thấy cơ thể của Vương Tâm Nhã bị luồng sức mạnh này không ngừng ngấm vào xong, cảnh giới của cô ta chậm rãi tăng lên, Mục Vỹ ngạc nhiên mãi không thôi.
Hắn dám chắc là trước đó, cơ thể của hắn không hề kỳ lạ thế này.
Nhưng bây giờ...
Lễ nào là Tru Tiên Đồ?
“Vỹ ca, muội đột phá rồi, bán bộ Thông Thần!” Vương Tâm Nhã lập tức mở
mắt, ánh mắt cô ta ngập tràn niềm vui rồi ôm chầm lấy Mục Vỹ.
“Cảm ơn huynh, cảm ơn Vỹ cai” Vương Tâm Nhã mỉm cười, niềm vui và sự biết ơn đầy trong ánh mắt. Cô ta có thể cảm thấy lần đột phá này liên quan mật thiết tới Mục Vỹ.
Hơn nữa hình như nhờ phát sinh quan hệ với Mục Vỹ nên cô ta mới đột phá thì phải.
Lẽ nào thứ đó của Mục Vỹ... có tác dụng này ư?
“Đừng nhìn ta, ta không biết gì đâu!”, Vương Tâm Nhã nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Mục Vỹ rồi nói: “Hay là thứ đó của huynh...”
“Ta không biết thật mài!” “Không biết cũng không sao, chúng ta làm lại lần nữa là biết ngay!”
Vương Tâm Nhã lấn người tới như một nàng công chúa kiêu ngạo rồi đè Mục. Vỹ xuống.
Trận chiến này phải nói là kinh thiên động địa, hai bên tranh đấu quyết liệt, cuối cùng cả hai đều thiệt hại và bại trận.
Vương Tâm Nhã gối đầu lên vai Mục Vỹ ở trên giường rồi cười nói: “Muội thấy sức mạnh của mình hình như lại tăng thêm rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!