Qua một năm, thân thể của Tử Long đã trở thành ngọn lửa tím bình thường, bị Mục Vỹ hấp thu toàn bộ. Giờ đây, toàn thân hắn phủ đầy bụi bặm, không thấy được mặt mũi thế nào.
Lại một tháng trôi qual
Ba tháng!
Một năm!
Cuối cùng, Mục Vỹ đã nuốt chửng chút Tử Liên Yêu Hỏa còn sót lại.
Nhưng hắn vẫn chưa cử động.
Từng ngọn lửa tím hội tụ bên ngoài cơ thể Mục Vỹ, từ từ tích lũy thành hỏa tinh màu tím, dưới nơi hắn ngồi cũng dần hiện lên một tòa sen tím.
Cứ thế lại qua hơn một năm nữa, đôi mắt dính đầy bụi của Mục Vỹ hơi nhúc nhích, một lớp bụi xám phút chốc rơi xuống.
Mục Vỹ khế thở ra rồi đứng lên.
"Tử Liên Yêu Hỏa không hổ là yêu hỏa quái lạ nhất thế gian, đúng là không ngoa khi dùng từ 'yêu' mà".
Hắn đưa tay ra, ngọn lửa tím nhảy nhót trên năm ngón tay của hắn. Xung quanh thân thể Mục Vỹ cũng như xuất hiện một vầng sáng tím.
Đó là một sắc tím vừa đẹp vừa có gì đó quỷ quái.
"Sau khi dùng một nửa thời gian để thu phục Tử Liên Yêu Hỏa, nửa thời gian còn lại để hoàn toàn ổn định cảnh giới, hiện giờ mình đã khai thông huyệt Dũng Tuyền của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười, còn một chút nữa thôi là Thông Thần rồi. Có lẽ có thể cố gắng thêm nữa đế tiến vào bán bộ Thông Thần".
"Đây là do suốt thời gian qua mình phải làm quen với đặc tính của Tử Liên Yêu Hỏa, nếu không cảnh giới của mình ít nhất đã phải là Thông Thần tầng thứ hai
rồi!"
Chẳng qua Mục Vỹ cũng hiểu việc nắm giữ triệt để Tử Liên Yêu Hỏa quan trọng hơn so với việc đột phá vào cảnh giới Thông Thần.
"Không biết nay ngày mấy rồi, ông nội đã đi ra chưa nhỉ? Đã đến lúc ra ngoài rồi, đế quốc Nam Vân, ta về rồi đây, Mục Vỹ về rồi đây!"
Mục Vỹ phấn khích cất tiếng rồi nhảy lên. Một đóa sen với sắc lửa tím nở rộ dưới chân, hắn bay lên trời. Tại thành Nam Vân, đế quốc Nam Vân.
Đã hơn ba năm kể từ khi cuộc chiến của bốn gia tộc diễn ra nhưng tưởng chừng nó vẫn hiện diện trước mắt mọi người.
Tại Thiên Chi Các. Lúc này đại sảnh đông như nêm, đâu cũng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Bên ngoài Thiên Chi Các có một người mặc trường bào tím, đầu đội một chiếc nón tím, vành nón dài khiến người khác không thấy rõ mắt của người này.
"Ôi chao, khách quan đi mấy người ạ?" Tiểu nhị tiến lên chào đón nhiệt tình. "Một người".
"Vâng, mời ngài vào!”
"Cho mấy món ngon và một vò rượu nhé tiểu nhị", người mặc trường bào tím bình thản nói.
"Vâng, ngài chờ một lát!"
Sau khi tiểu nhị rời đi, người nọ im lặng ngồi uống trà một mình.
"Đậu má, làm ông đây sợ chết khiếp, còn tưởng là người của Lục Ảnh Huyết 'Tông nữa. Tự nhiên mặc trường bào tím ra vẻ thần bí thế làm gì, làm ông đây nhìn nhầm thành màu xanh!"
"Nói nhỏ lại coi, bộ chán sống rồi hải"
"Không cho người khác chửi cái đám Lục Ảnh Huyết Tông súc sinh đó à? Ba năm nay cả thành Nam Vân chướng khí mù mịt do bọn chúng bày trò chứ đâu”.
"Tiểu nhị, còn chỗ không?”
Vừa lúc đó, ba bóng người thình lình xuất hiện nơi cửa Thiên Chỉ Các, lần này đều mặc trường bào xanh. Kẻ đi đầu lớn tiếng nói.
"Khách quan đi mấy người, xin lỗi, đã hết chỗ rồi!" "Hết chỗ rồi? Ở đó còn kia kìa?"
Kẻ đi đầu nhìn chỗ ngồi của người mặc áo tím rồi quát tháo: "Hắn có một người, bọn ta thì những ba, buôn bán kiểu gì ngu quá vậy?”
"Nhưng..." "Biến mẹ ngươi đi, khỏi nhưng nhị gì sất!"
Tiểu nhị bị đạp một phát lăn trên đất mấy vòng, tình cờ lăn đến dưới chân người mặc áo tím.
"Nếu ba vị không chê thì ngồi chung đi, ta mời bữa ăn này!", khi tiểu nhị lăn đến bên chân, người nọ lên tiếng.
"Ngươi là cái thá gì..."
"Hầy, vị huynh đệ này đã cho ngồi chung rồi thì ngồi chung đi!", nam tử đằng sau kẻ mặc trường bào xanh cầm đầu ngắt lời.
'Thế là bốn người ngồi cùng một bàn.
"Tiểu nhị, mang thêm vài món lên, thanh toán vào đơn của ta!", người mặc áo. bào tím vừa quơ tay thì một đống linh thạch rơi xuống, ba kẻ kia nhìn mà sững sờ.
Chỗ linh thạch này tối thiểu cũng phải mấy nghìn linh thạch trung phẩm, xem ra tên áo tím này giàu lắm đây!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!