"Võ kỹ gì đây?” Những người ở đây sửng sốt khi thấy những phân thân kì lạ của Mục Vỹ. Đây là lần đầu họ thấy võ kỹ như vậy, họ chưa gặp nó bao giờ. Leng keng, leng keng... Trong lúc mọi người sững sờ, tiếng kiếm chém vang lên, hai cái đầu của Xích Luyện Giao phun máu tung tóe, xuất hiện mười mấy vết thương kinh khủng chỉ
trong nháy mắt.
Vết thương nào cũng đổ máu ồ ạt, thậm chí có thể nhìn thấy phần thịt đang chảy máu bên trong.
'Trông ghê tởm đến nỗi người khác nhìn mà buồn nôn. "Tiểu Xích!"
Thấy Xích Luyện Giao hai đầu rụt cổ, sợ hãi ấm ức nhìn Mục Vỹ, trong mắt Lục Khuê hiện lên lửa giận.
"Hừ, miệng còn hôi sữa mà cũng dám làm tọa ky của ta bị thương, chán sống rồi"
Lục Khuê nổi cơn thịnh nộ. Ông ta đã xem thường Mục Vỹ rồi! "Ông là cái gì mà đòi giết con ta!"
Một tiếng quát vang lên ngay lúc đó, vâng sáng quanh thân Mục Thanh Vũ chợt sáng lên, sau đó ông ấy xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
"Cha giải quyết xong rồi hả?"
"Mấy lão quỷ đó còn không có tư cách liều mạng với ta nữa là!"
Mục Vỹ xoay người nhìn lướt qua, phát hiện ba người Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục đang thở hồng hộc, nhìn Mục Thanh Vũ với ánh mắt đầy kiêng ky.
"Lũ ăn hại!"
'Thấy Mục Thanh Vũ đã đến, một tia sáng xanh lục chớp nhoáng trong mắt Lục Khuê.
Mục Vỹ sau lưng Mục Thanh Vũ đã tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lục Khuê từ lúc nào.
Hắn nhận ra máu đang lan rộng phần áo sau lưng Mục Thanh Vũ.
Xem ra lão cha chết bầm nhà hắn tính cũng y chang hẳn, chơi tới bến chứ không chịu nhận thua giữa chừng.
"Lão cha, sao người cứ phải kiên cường đến cùng thế?" "Im lặng!"
Mục Thanh Vũ bỗng dưng quay lại nhìn Mục Vỹ, nghiêm túc nói: "Vỹ Nhi, phụ thân có lỗi với con, trận chiến hôm nay ta có thể chết, nhưng con không được chết!"
"Tên con được ghép từ họ của ta và mẹ con. Mẹ con họ Vỹ, tên Vỹ Tâm Dao, là muội muội trưởng tộc nhà họ Vỹ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ. Phụ thân mong một ngày nào đó con sẽ tìm được mẹ con, nói với nàng ấy rằng phụ thân... chưa từng quên nàng, chưa từng buông bỏ nàng".
"Tiếc thay, Mục Thanh Vũ ta tự nhận mình thiên phú ngất trời nhưng cũng chỉ gói gọn trong phạm vi đế quốc Nam Vân thôi. Thật ra ta chỉ là một kẻ vô dụng".
Nét mặt Mục Thanh Vũ đầy kiên quyết: "Vỹ Nhi, nhớ lấy, con phải sống!" "Cha..." Mục Vỹ nhìn ông ấy, lần đầu tiên gọi tiếng cha bằng cả con tim.
Trước giờ hắn không thể nghiêm túc gọi Mục Thanh Vũ bằng từ cha này, nhưng giờ đây, tiếng gọi ấy bật ra quá đỗi tự nhiên.
"Thằng nhóc hỗn xược, cha không ở bên con từ nhỏ khiến con chịu mọi khuất nhục, tất cả những gì con đạt được hôm nay đều là công sức của mình con, kẻ làm cha như ta chỉ là người đứng ngoài con đường trưởng thành của con, làm con... Khụ khụ..."
Chưa nói hết câu Mục Thanh Vũ đã ho sù sụ, máu chảy ra khóe miệng.
Mục Thanh Vũ đã cho thấy chiến lực mạnh nhất của mình khi liên tục đấu với ba vị trưởng tộc và ba lão trưởng tộc. Ông ấy đã kiệt sức rồi
"Người đừng nói nữa!"
Mục Vỹ đè nén sự xúc động, vui vẻ nói: "Con cũng muốn bỏ chạy lắm, nhưng con cũng tính đến chuyện hi sinh nên đã uống mấy vạn viên đan dược rồi, có trốn cũng không sống nổi!"
"Nói bậy!"
Mục Thanh Vũ thét: "Con vẫn chưa tới số, vi phụ biết con vẫn chưa tới số!"
"Lát nữa ta sẽ cầm chân Lục Khuê, con nhân cơ hội chạy trốn đi, nhớ lời ta nói!"
Bóng người Mục Thanh Vũ chớp nhoáng lao thẳng tới Xích Luyện Giao hai đầu.
"Lại thêm một kẻ muốn chết!"
Đôi mắt Lục Khuê đầy căm phẫn, ông ta thấy Mục Thanh Vũ tiến lại gần mình thì cơn giận dữ trong lòng càng quay cuồng.
"Lục Luyện Ma Thủ!"
Chiêu thức này đã cho thấy trọn vẹn cảnh giới của Lục Khuê.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám!
Ấy thế mà Lục Khuê đã đạt đến Thông Thần tầng thứ tám!
Những người khác thấy vậy đều thấy áp lực vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập.
Thực lực của Lục Khuê đã là đứng đầu đế quốc Nam Vân, dù tính trên cả Thiên Vận Đại Lục cũng được xem là một cao thủ khét tiếng!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!