"Con biết gì mà nói, nó là nó, con là conl" "Gó khác gì đâu ạ, đều là con của cha mà". "Nhưng cha nợ con, hổ thẹn với con, cha là phụ thân mà lại..."
"Thôi được rồi, được rồi. Dù gì cha cũng là trưởng tộc nhà họ Mục, cha đừng cảm xúc dâng trào thế được không? Con nghe mà nổi hết da gà da vịt lên rồi này!"
Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ, chỉ biết cười xót xa.
Thằng nhãi này đúng là chẳng xem phụ thân nó ra gì, chỉ có mỗi nó là dám nói mấy lời gợi đòn này thôi.
Nhưng chính những câu dí dỏm đó càng làm ông ấy hổ thẹn với hẳn.
'Thử nghĩ xem, Mục Vỹ ở thành Bắc Vân một mình những mười năm, không biết hắn đã chịu uất ức nhiều đến nhường nào mà từ một cậu thiếu niên nho nhã
năm ấy trở thành một người dù trong tình huống hiểm nguy vẫn thản nhiên mỉm cười hôm nay.
Không biết nếu bây giờ Mục Thanh Vũ biết đứa con trai này không còn là con mình nữa sẽ cảm thấy như thế nào.
Mỗi lần nghĩ Mục Vỹ cũng thấy hơi áy náy với Mục Thanh Vũ ở phía đối diện mình, vậy nên mỗi một tiếng cha hắn đều gọi thật chân thành.
"Thời gian này con phải hạn chế ra ngoài đấy. Con phá tanh bành Lôi Phong Viện rồi, ta đoán là có nhiều người muốn xuống tay với con lắm".
"Xuống tay với con? Nhào lên! Đánh thì đánh thôi, ai sợ ai!"
Mục Vỹ cười sảng khoái: "Từ khi chào đời, Mục Vỹ con chưa từng sợ ai. Nói con ngạo mạn hay ngông cuồng cũng chẳng sao, con cũng hiểu đạo lý cứng quá thì gấy, nhưng có một số việc con nhất quyết không dễ dàng cho qua".
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên ngoài mật thất.
"Vào đi".
Thanh Trĩ và Thanh Sương lần lượt tiến vào.
Đây không phải mật thất cần phải giữ bí mật trong nhà họ Mục, vì vậy Mục. Thanh Vũ vẫn tin tưởng cho hai nha hoàn thiếp thân mình đã tự tay huấn luyện từ nhỏ đến lớn vào đây.
"Có chuyện gì?"
Lần đầu tiên có cơ hội hiếm hoi ở một mình cùng con trai nên Mục Thanh Vũ rất thư giãn, giờ bị người khác quấy rầy nên giọng điệu ông ấy có hơi cộc căn.
"Phía học viện xảy ra chuyện rồi ạ!"
"Sao?"
Mục Vỹ khá thích thú về việc này. Đáng lý ra hiện tại lớp chín cao cấp đã được xem như một sự tồn tại đặc biệt, có địa vị rất cao trong Lôi Phong Viện, thế mà vẫn có người muốn trêu vào lớp chín cao cấp à?
"Là chuyện gì!"
"Thiếu gia Phong Hành... bị đánh trọng thương trong học viện, gấy hai tay rồi ạ. Có kẻ đang làm ầm ï ở lớp chín mà chẳng có ai trong Lôi Phong Viện đến ngăn
cản cả. Chuyện này đã lan ra khắp học viện, Mục Phong Hành đang bị treo trước cửa phòng học của lớp chín, không ai dám ra mặt".
"Ai làm?"
Mục Vỹ chỉ nói một câu ngắn ngủn, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
"Là Khổng Kiệt!"
"Biết rồi!"
Nói xong Mục Vỹ bắt đầu mặc áo vào.
"Chuyện này để ta giải quyết cho!", Mục Thanh Vũ lên tiếng: "Khổng Kiệt đứng thứ 28 trên long bảng và đã mở đến huyệt Phong Trì của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, giết cậu ta thì rắc rối lắm".
"Huyệt Phong Trì ạ? Ngạn Vân Ngọc cũng chỉ huyệt Phong Trì tầng tám thôi!"
Mục Vỹ đứng dậy rồi mỉm cười, đáp: "Không sao đâu ạ, con sẽ tự giải quyết. Có chuyện này cũng xử không xong thì sau này ai cũng có thể tới đạp bảng hiệu lớp chín cao cấp của con rồi còn gì”.
"Đi thôi!"
Sau trận chiến cuối cùng giữa các lớp cao cấp, Mục Vỹ của bây giờ đã khác xưa.
Nhập môn kiếm thế, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu!
Đối với những người khác, từ tầng thứ năm đến tầng thứ sáu có thể chỉ là sự tăng cấp một tầng cảnh giới, nhưng Mục Vỹ đả thông huyệt Khí Hải, trực tiếp mở huyệt Thận Du - tầng thứ sáu sơ kỳ, sự đề cao một cảnh giới này chính là một bước tiến lớn đối với Mục Vỹ.
Cao thủ huyệt Phong Trì tầng thứ tám, có tên trên long bảng ấy hả?
Hờ hờ...
Giờ phút này, trước phòng học lớp chín cao cấp tại Lôi Phong Viện có một người bắc ghế ra ngồi.
Dưới chân kẻ đó là một người đã tắt thở. Một xác chết.
Đồng thời, trên ban công ngoài lớp chín có một người bị trói hai tay treo lơ lửng giữa không trung.
Đó là Mục Phong Hành.
Tất cả học trò lớp chín đều bị mắc kẹt trong phòng học, không thể ra ngoài kêu cứu.
"Khổng Kiệt, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!"
Mục Phong Hành đang bị trói giữa không trung nhìn thi thể trên mặt đất với đôi mắt đỏ ngầu. Cậu ta chỉ muốn nhảy xuống giết chết Khổng Kiệt cho hả giận.
Người đang nằm ở đó là người bạn tốt nhất, là tri âm của Mục Phong Hành.
Nhưng cậu ta quá vô dụng, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người bạn chí cốt của mình bị giết, mất mạng.
Cậu ta thật hận, hận mình vô tích sự, hận mình yếu hèn. "Ta chết chắc?"