"Ngươi.."
Thấy Mục Vỹ vô lại như thế, Lâm Bân vô cùng tức giận.
"Ta nói không đúng sao? Ngươi tới đây, điều đầu tiên ngươi làm không phải lo lắng Lâm Hiền Ngọc đang tu luyện thứ công pháp quái lạ nào mà chỉ quan tâm đến công pháp vì nghe được cảnh giới của hắn đã là Linh Huyệt tầng thứ hai”
"Ngươi nói cái gì của hẳn cũng đều là của nhà họ Lâm, nhưng người làm đại ca như ngươi những năm qua có đoái hoài gì đến hẳn không?”
"Thứ ngươi quan tâm chỉ là hôm nay hắn tiêu bao nhiêu linh thạch, ngày mai hắn tiêu bao nhiêu linh thạch".
"Ngươi chỉ cho rằng mình đoạt đi huyết mạch của hắn thì bồi thường là đủ rồi, nhưng ngươi có từng nghĩ rằng hắn là đệ đệ ngươi, ngươi tước đi huyết mạch của hẳn thì đền bù nhiều cách mấy cũng chẳng thể bù đắp được cho hắn không!”
Bị Mục Vỹ chất vấn như thế, nét mặt của Lâm Bân dần lạnh đi.
"Ngươi chán sống rồi!"
Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì đã sao, Lâm Bân hẳn ta cũng là một trong những ứng cứ viên sáng giá nhất cho vị trí trưởng tộc nhà họ Lâm đây này. Nếu giết Mục Vỹ, nhà họ Lâm vẫn có thể bảo vệ hắn ta.
Nói xong, Lâm Bản ngưng tụ chân nguyên vào đầu ngón tay rồi hung tợn chỉ ra.
"Đinh!"
Tuy nhiên, cái chỉ tay sắp chạm vào má của Mục Vỹ thì một tiếng "đinh" vang lên, Lâm Hiền Ngọc đã đứng trước người hắn.
"Lâm Hiền Ngọc, đệ..."
"Lâm Bân, Mục Vỹ là chủ nhân của đệ, huynh không được làm gì người, trừ khi bước qua xác của đệ"
Lâm Hiền Ngọc gằn từng chữ một, giọng điệu chắc nịch.
"Mục Vỹ, ngươi được lắm!"
Lâm Bân nhìn thấy ánh mắt đầy kiên định của gã thì tức giận.
Có bao giờ Lâm Hiền Ngọc cư xử với gã như vậy đâu! Tất cả đều do Mục Vỹ.
"Ta biết ta được mà, không cần ngươi khen!"
Mục Vỹ vừa cười vừa nói: 'Lâm thiếu gia à, nếu không còn việc gì thì ta đi trước đây. Ta là thầy giáo của Lôi Phong Viện, không phải chỉ cần lo tu luyện như đám con cháu thế phiệt các ngươi đâu, ta còn phải dạy học nữa".
Không giống như đám con cháu thế phiệt các ngươi?
Lâm Bân suýt thì phun máu. Rõ ràng Mục Vỹ mới là con cháu thế phiệt có địa vị lớn nhất, thiếu trưởng ộc nhà họ Mục cơ, còn con nhà quyền quý nào có được chức vụ hiển hách đấy không?
'Tên này đúng là quá vô sỉ.
Nhìn Lâm Hiền Ngọc đi theo sau Mục Vỹ, ánh mắt của Lâm Bân trở nên lạnh lùng.
"Không ngờ Lâm Hiền Ngọc đã bị rút huyết mạch mà vẫn có thể tu luyện lại từ đầu, đã thế còn đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai và đá thông, huyệt Nội Quan trong thời gian ngắn. Để xem rốt cuộc đệ đang tu luyện võ kỹ công pháp thần bí nào!"
Thường thì võ giả khi mất đi tinh hoa huyết mạch thì cả đời sẽ không thể tu luyện được nữa.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu những công pháp khó lường, chắc chân Mục Vỹ đã dùng công pháp thần kỳ này để bắt Lâm Hiền Ngọc nghe lời mình.
"Đệ đệ yêu quý, sáu năm trước đệ quyết định cống hiến sức mạnh huyết mạch ra thì nên nghĩ đến việc sẽ làm một đứa cặn bã cả đời chứ”.
Sát ý dâng lên trong lòng Lâm Bân
"Đại ca ngươi 17 tuổi đã có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba, rất lợi hại, nhưng so với ngươi thì còn khá kém. Hơn nữa tâm tính của hắn còn khiếm khuyết, không hiểu năm đó phụ thân ngươi nghĩ gì nữa”.
Trên đường, Mục Vỹ vừa ngậm cỏ trong miệng vừa nói.
"Giờ có hối hận không?"
"Hối hận?"
Lâm Hiền Ngọc lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo.
"Quyết định của thuộc hạ, thuộc hạ tự chịu. Giống như bây giờ vậy, thuộc hạ quyết định tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tức là đã chọn trung thành với người. Thuộc hạ sẽ giữ lời, không vi phạm đâu."
"Ừ, mặc dù nghe hơi máy móc nhưng ta thích”.
Mục Vỹ gật đầu: "À đúng rồi, hôm nay là buổi dạy đầu tiên của ta, ngươi cũng đến nghe đi, chắc sẽ không thất vọng đâu."
Nghe thấy lời này của hắn, Lâm Hiền Ngọc hơi mở to mắt.
Từ trước đến nay, mọi tin tức gã nghe về Mục Vỹ đều là tên ngu ngốc hay tên rác rưởi số một thành Bắc Vân, còn về thân phận thầy giáo học viện Bắc Vân của hắn thì không biết
Vả lại, gã đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ hai và khơi thông huyệt Nội Quan rồi, bài giảng của Mục Vỹ giúp ích gì được cho gã?
Lâm Hiền Ngọc chăn chừ đi theo Mục Vỹ vào lớp chín sơ cấp.
Có điều vì là hộ vệ nên gã chỉ đứng ở cửa phòng, trông gã như một vị thần giữ cửa đầy oai phong.
Nhìn hơn một trăm cái ghế dưới bục giảng còn trống đến một nửa, Mục Vỹ đanh mặt.
"Thiết Phong, chuyện gì đây? Không biết hôm nay thầy sẽ dạy sao?"
Thiết Phong thấy hán tức giận thì đứng dậy với vẻ mặt như mướp đắng: "Thưa thầy Mục, do nhiều bạn
học không biết thầy tới ạ, mấy bạn khác thì
"Mấy bạn khác thì nghe nói ta là người mới, không muốn nghe giảng làm gì cho tốn thời gian đúng không?"
"Vâng..."
Thật ra Thiết Phong đã cố gắng hết sức rồi.
Từ lần đầu tiên gặp Mục Vỹ, cậu ấy đã có cảm giác hắn rất lợi hại.
Chỉ là dù cậu ấy khuyên nhủ cách mấy, các bạn cùng lớp vẫn không chịu tin tưởng, dẫu sao đã có quá nhiều trường hợp như thế này.