Làm sao ư?
Mục Vỹ mỉm cười đáp: “Ta nghĩ lớp trưởng Thiết Phong trả lời câu hỏi này cho các trò sẽ thích hợp. hơn"
Thiết Phong hắng giọng, phấn khích nói: “Mọi người yên tâm! Lần này, thầy Mục khác với các giáo viên chủ nhiệm trước, nhất định thầy ấy sẽ dẫn dắt chúng ta ngày càng tiến bộ hơn”,
Dẫu sao Thiết Phong cũng là lớp trưởng của lớp chín sơ cấp, nên lời nói của cậu ấy cũng có chút trọng lượng.
Nghe Thiết Phong nói vậy, các học trò đều hướng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn Mục Vỹ.
Thầy dạy trẻ tuổi này có thể làm vậy được ư?
“Ta hiểu ánh mắt nghỉ ngờ của các trò với mình, nhưng ta không lo lẳng gì cả. Vì sau này, ta sẽ có cơ hội tìm hiểu về các trò, đần đần các trò sẽ biết Mục Vỹ ta là thầy dạy tốt nhất của các tri”
Mục Vỹ có vẻ hơi kiêu ngạo khi nói ra những lời này, hắn cứ tưởng bên dưới sẽ nổ một tràng pháo tay, đám học trò sẽ sôi sục nhiệt huyết. Ai dè khi hẳn nhìn xuống thì thấy đám học trò ai đang làm gì thì lại làm tiếp, chỉ có Thiết Phong vỗ tay với vẻ mặt cổ vũ.
Thôi bỏ đi, không tính toán với đám này làm gì!
Mục Vỹ bất đắc dĩ thầm thở dài.
Xem ra lại là một trận khiêu chiến không nhỏ đây!
Nhưng muốn phát hiện được hạt giống tốt ở lớp sơ cấp là một việc rất khó, lấy đâu ra nhiều thiên tài chưa được khai quật ở đây chờ hắn tới khai phá chứ!
Giây phút tự giới thiệu ngắn ngủi trôi qua, Mục Vỹ bắt đầu tìm hiểu về đám học trò trong lớp mình.
Dẫu sao đây cũng là buổi gặp mặt đầu tiên, hắn muốn nhớ những học trò này để tiện cho việc dạy học về sau.
“Quả nhiên nhìn qua thì chỉ có tiểu đệ đệ Mục Phong Hành là một măm non tài năng, còn những người khác thì đều chẳng ra sao cả”.
Dù hắn đã dự liệu trước được điều này, nhưng khi tận mắt xác nhận thì vẫn thấy hơi thất vọng.
Tan học, Thiết Phong cùng đi với Mục Vỹ trên hành lang dài.
“Thầy Mục, thầy đừng thất vọng, thật ra lớp chín sơ cấp chúng trò không kém đâu ạ. Chỉ vì một vài nguyên nhân, giáo viên của học viện cứ đổ tới đổ lui mọi người đều có cảm giác bị vứt bỏ, thăm thấy khó chấp nhận nên việc học hành cũng bị ảnh hưởng xấu ạ."
“Thật ra lớp chúng trò còn có mấy người có tư chất khá tốt, ví dụ như Mục Phong Hành, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Chấp, Cổ Vũ Phàm, Tiêu Khánh Dư, Hoàng Vô Cực, bọn họ đều là thiên tài cả!”
Càng nghe Thiết Phong nói, Mục Vỹ càng cảm thấy sai sai.
Sao nghe tên của mấy người này giống con cháu của năm gia tộc lớn thế!
Hình như ngoài Tô Hân Nhiên ra, ai cũng mang họ của năm gia tộc lớn cả.
“Sao hôm nay ta chỉ thấy mỗi Mục Phong Hành, những người kia đâu?”
“À, bọn họ thấy không có giáo viên, cảm thấy không bằng tự tu luyện, nên đều chạy đi tự tu luyện hết rồi ạ."
Tự tu luyện?
Tự đi một mình trên con đường tu luyện đúng là có thể mò mẫm được rất nhiều điều, nhưng đôi lúc nhắm mắt làm liều sẽ chẳng thu được kết quả gì cả.
“Lần sau trò hãy gọi họ tới. Thiết Phong, buổi học sau, ta muốn cả lớp phải có mặt đầy đủ”
Mục Vỹ đã hạ quyết tâm.
Hắn sẽ khiến các học trò đã mất lòng nhiệt huyết này phấn chấn trở lại, cách duy nhất chính là dùng sự mạnh mẽ của võ giả để thôi thúc bọn họ.
Mà đây chính là sở trường của hắn.
Hơn nữa, kiến thức luyện đan, luyện khí và tu luyện của hẳn có thể nói là không ai trong học viện Thất Hiền này có thể sánh bằng.
'Sớm muộn gì đám học trò kia cũng sẽ bị một thầy giáo đầy tư chất tốt như hắn thu phục, nên hắn không hề lo lắng về vấn đề này.
Nhưng sau khi thu phục được đám học trò ấy xong, hắn sẽ càng có nhiều việc phải làm hơn.
Mục Vỹ vừa tạm biệt Thiết Phong, đã có một bóng người chặn đường hắn.
“Là ngươi?”
“Là thuộc hạ!”
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Thuộc hạ đến bảo vệ người, nửa bước cũng không rời trong ba năm!"
Đoạn đối thoại ngắn ngủn vừa dứt, nụ cười trên mặt Mục Vỹ đã tắt ngúm.
“Lâm Hiền Ngọc, ngươi đúng là thiên tài xuất chúng. Ta cho ngươi một tháng mà chưa đến hạn ngươi đã thành công rồi. Nghịch Thiên Thăn Mạch Quyết như sinh ra để dành cho ngươi vậy”.
“Thiếu chủ nói đúng!”
Lâm Hiền Ngọc khom người xuống, bình thản nói.
Mục Vỹ có thể nhìn thấy vẻ chân thành xuất phát từ nội tâm trên gương mặt của gã.
Mục Vỹ không hề thấy ngạc nhiên khi Lâm Hiền Ngọc xuất hiện.
Nghịch Thiên Thăn Mạch Quyết có thể gọi là thần kỹ, vừa hay phù hợp với võ giá có thể chất như Lâm Hiền Ngọc, cả đế quốc Nam Vân này cũng không có người thứ hai.
Làm hộ vệ ba năm là đủ rồi.
“Được, từ nay trở đi, ngươi hãy theo sát ta", Mục Vỹ gật đầu.
“Nhưng cảnh giới của ngươi mới khôi phục, mấy năm không động đến võ thuật, ngươi sẽ thiếu kinh nghiệm, lẽ ra ngươi nên rèn luyện cho tốt mới phải”
Mục Vỹ suy nghĩ thấu đáo, cuối cùng nghĩ ra một cách hay, sau đó mỉm cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!