Mục Thanh Vũ ngồi trên chiếc ghế trong một thư phòng khá cổ xưa của nhà họ Mục, ông ấy ngẩn người ngắm một bức vẽ trên mặt bàn.
“Tâm Dao, Vỹ Nhi rất oán hận ta, chỉ đáng trách là..."
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!"
“Phụ thân!"
Mục Vỹ mặc chiếc áo dài màu đen, bước vào phòng, nhìn Mục Thanh Vũ rồi nói: “Phụ thân, con có một chuyện muốn hỏi người”
“Hả? Con chịu gọi ta là phụ thân rồi ư? Con hỏi đi!"
“Là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, có phải con cũng có một quyền lực nhất định không?”
“Đương nhiên! Theo lý mà nói thì con chỉ đứng sau trưởng tộc là ta và các vị trưởng lão có địa vị cao trong trong tộc thôi”.
Mục Vỹ gật đầu nói: “Nếu vậy thì con xin lui”
“Khoan đã!, Mục Thanh Vũ cau mày hỏi: “Con định làm gì thế?”
“Không có gì, con chỉ dùng một chút quyền lực của thiếu trưởng tộc thôi. Là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, mà suýt nữa con đã bị giết ở Thiên Chỉ Các, nếu không thể hiện bản thân để ra oai với một số người thì sau này sao thu phục được lòng họ!”
“Đừng làm quá lên là được!”
Hả?
Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, đến lượt Mục Vỹ ngẩn người.
Rõ ràng Mục Thanh Vũ biết hắn định làm gì. Xem ra ông ấy đã biết chân tướng sự việc, vậy thì hẳn càng khẳng định suy nghĩ trong đầu mình hơn.
Đã vậy thì làm thôi!
Mục Vỹ rời khỏi biệt viện của Mục Thanh Vũ, sau đó dẫn Thanh Sương và Thanh Tí đi tới một đình viện khác.
“Đây là chỗ ở của nhị phu nhân, Mục Vỹ, ngươi đến đây làm gì?”, có hai hộ vệ đứng bên ngoài chặn Mục Vỹ rồi quát.
"Vả miệng!"
Hai tiếng bạt tai vang lên, hai tên hộ vệ đó sưng húp má, đây vẻ hoảng sợ nhìn Mục Vỹ.
“Tên của thiếu trưởng tộc mà các ngươi dám gọi thẳng ra như vậy sao?” Thanh Sương lạnh giọng nói.
"Ngươi..."
“Cút!"
Mục Vỹ lạnh giọng quát, rồi đi thẳng vào bên trong.
Nhị phu nhân và Mục Khuynh Thiên đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng ở định viện.
“Mẹ, lần ám sát này, các sát thủ đó là người do chúng ta bồi dưỡng, huyền khí cũng lấy từ kho vũ khí của nhà họ Mục, lỡ như bị Mục Vỹ.."
“Con sợ gì chứ?”, nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn con trai mình rồi nói: "Lẽ nào Mục Vỹ đó dám đến thắng đây gây sự hay sao?"
Thấy con trai mình như vậy, trong lòng nhị phu nhân thấy hơi tức giận.
Mục Khuynh Thiên thiếu cả tư chất lẫn lòng dũng cảm.
So với người con trai lớn của mụ ta là Mục Phương Ngọc, thì người con trai thứ này đúng là chẳng có chút ưu điểm nào.
“Mẹ cứ tưởng nhóm Phong Vũ Lôi Điện đã đạt cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thì chắc chắn có thể ám sát Mục Vỹ. Ai dè lại để Mục Vỹ thoát được”
Nhị phu nhân ảo não nói: “Lần sau, nhất định không thể để nó gặp may như vậy nữa!”
“Lần sau? Xem ra nhị phu nhẫn vẫn định ám sát ta tiếp nhỉ!"
Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên, cửa phòng chợt bị mở ra, một bóng người xuất hiện ở bên ngoài.
Mục Vỹ!
“Mục Vỹ, cậu làm gì thế nhả? Ta là mẹ hai của cậu đấy, sao cậu có thể xông thắng vào đình viện của ta như vậy hả!"
Thấy Mục Vỹ đột nhiên xuất hiện, nhị phu nhân hạ giọng mắng, ánh mắt chứa đầy vẻ giận dữ.
“Ha ha... Mẹ hai ư? Bà làm mẹ hay thật đấy!", Mục Vỹ đáp lại câu nói của mụ ta bằng một nụ cười lạnh: “Phái người đi giết ta mà bây giờ còn không biết xấu hổ nói mình là mẹ hai của ta?”
“Mục Vỹ, cậu đừng có ngậm máu phun người
Cậu nói vậy có bằng chứng gì không?”
“Bằng chứng ư?”
Leng keng..
Bốn thanh kiếm huyền khí xuất hiện, Mục Vỹ quát: “Đây chính là bằng chứng. Nhị phu nhân, chuyện đến nước này rồi mà bà còn định giấu sao?”
Nhìn bốn món huyền khí năm dưới đất, nhị phu nhân biến sắc mặt.
Nhưng dẫu sao mụ ta cũng đã sống ở nhà họ Mục mấy chục năm, nên rất biết cách xử sự.
“Những món huyền khí này là của nhà họ Mục, nhưng sao cậu có thể chắc chẵn chúng là của ta?”
“Nhị phu nhân, kho vũ khí của nhà họ Mục luôn do bà quản lý đúng không?”, Mục Vỹ nói tiếp: “Bây bà định phủi sạch trách nhiệm à?”
“Cậu đang vu khống cho ta. Dù ta quản lý kho vũ khí, nhưng con cháu nhà họ Mục đều có thể lấy huyền khí đi, sao cậu lại đổ chuyện này cho ta chứ?"
“Bà có chết cũng không nhận chứ gì? Được, hôm nay ta đến đây, đương nhiên không phải bắt bà thừa nhận chuyện mình đã làm!"
Mục Vỹ mỉm cười thoải mái, nói: "Hôm nay ta đến chỉ để đòi lại công bằng thôi!”
“Công bằng cái gì?"
“Rất đơn giản, ta đã bị đâm bốn kiếm. Bốn kiếm này đương nhiên ta phải trả lại, Mục Khuynh Thiên, mau ra đây đỡ bốn kiếm này cho ta!"