Đoàn xe vẫn tiến về phía trước, nhưng khi Mục Vỹ cưỡi trên lưng con sư tử Kim Thiết Vân vừa đi vào trong thành, hẳn lập tức cảm thấy có hàng trăm cặp mắt đang đổ đồn về phía mình.
Thành Nam Vân là mạch máu trung tâm của đế quốc Nam Vân, ngoài năm thế lực đỉnh cấp như nhà họ Mục và hoàng thất ra, thì ở đây còn có các thế lực lớn nhỏ rắc rối khác.
“Xem ra có không ít người chú ý đến đến mình. Cũng tốt thôi, như vậy chứng tỏ vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục tất quan trọng.”
Mục Vỹ thong dong đi lên trước, thoải mái dạo bước trên con phố lớn của thành Nam Vân.
Hành động này của hẳn lập tức thu hút thêm càng nhiều sự chú ý hơn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn người mới đi tới nhà họ Mục.
Lúc này, có mấy bóng người đang đứng bên ngoài cổng, nhìn đoàn quân đang ngày một tiến lại gần.
“Cung nghênh thiếu trưởng tộc quay về!"
Đoàn quân vừa đi tới cổng lớn nhà họ Mục, những
người đó đã nối đuôi nhau bước ra, nghênh đón đoàn người của Mục Vỹ đi vào trong phủ đệ của nhà họ Mục.
Phải công nhận răng đại sảnh của nhà họ Mục quả thực nguy nga, tráng lệ.
Bây giờ đang có rất nhiều người ở đây, trông rất hỗn loạn, điều này khiến Mục Vỹ thấy hoa mắt chóng mặt.
Còn Mục Thanh Vũ đang mặc một bộ y phục màu xanh ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế ở trên đầu.
“Vỹ Nhị, đây là lần đầu tiên con đến dòng tộc nhà họ Mục. Sau này, đây đều sẽ là người trong tộc của con. Bây giờ, con nên làm quen với mọi người một chút”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ liên tục cười lạnh.
“Làm quen thì khỏi đi!”
Mục Vỹ lạnh lùng đáp: “Trưởng tộc Mục, ông không thấy thiếu trưởng tộc mà lại không quen một ai trong tộc là một chuyện rất hoang đường sa?"
“Láo lếu! Ai cho cậu ăn nói như thế với phụ thân của mình hả?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã có một tiếng quát vang lên ở bên cạnh.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người phụ nữ trung tuổi đứng dậy, bà ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy tức giận.
“Đại phu nhân, ta nói sai chỗ nào?”
“Trưởng tộc là người đứng đầu cả một dòng tộc, uy nghiêm cao quý, không ai được mạo phạm. Cậu nói như vậy là bất kính!”
Đôi mắt đẹp của đại phu nhân chứa đầy vẻ giận dữ, bà ta quát.
Chậc!
Cách do dẫm này may ra thì có tác dụng với Mục Vỹ của trước kia, nhưng với hắn của hiện tại thì chẳng khác nào trò trẻ.
“Ta là thiếu trưởng tộc, ăn nói với trưởng tộc thế nào đến lượt bà lên tiếng hay sao?"
“Láo!"
Đại phu nhân quát: “Cậu vừa bước chân vào nhà họ Mục, còn ta là đại phu nhân, ta dạy dỗ cậu thì có gì không đúng?"
“Láo ư? Bà mới là láo đó!"
Mục Vỹ không khách sáo đáp: “Mục Vỹ ta trời không sợ, đất không sợ, mà lại sợ bà chắc? Hơn nữa, bà là cái thá gì? Cha mẹ sinh ra ta thì mới có ơn dưỡng dục, bà có sinh ra ta và nuôi ta không? Bây giờ, ta như thế nào thì có liên quan gì đến bà?”
Mục Vỹ nói vậy chứng tỏ đã tức giận.
Hắn đã thầm chửi mắng người phụ nữ này vài lần.
Ông đây muốn làm gì tới lượt bà lên tiếng chắc?
“Trưởng tộc..."
“Được rồi, đừng nói nữa!”, lúc này Mục Thanh Vũ mới lên tiếng một cách bình tĩnh: “Mục Vỹ, xem ra không căn ta giới thiệu những người này với con nữa rồi, con biết mọi người hết rồi hả?”
Ban nãy chưa có ai giới thiệu đại phu nhân với Mục Vỹ, nhưng hẳn đã gọi luôn bà ta là đại phu nhân.
Mục Thanh Vũ dễ dàng đoán được, có lẽ trên đường đi, Mục Vỹ đã tìm hiểu về người nhà họ Mục rồi.
“Không cần đâu, ta không có hứng thú gì với đám người này cả!”
Mục Vỹ xua tay, mất kiên nhẫn đáp.
“Được! Mấy ngày tới, con hãy làm quen với quy tắc trong gia tộc trước. Sau đó, ta sẽ dẫn con đi làm quen với các thanh niên kiệt xuất ở thành Nam Vân”.
Đi làm quen với các thanh niên kiệt xuất ở thành Nam Vân?
Mục Vỹ ngẩn ra, rõ ràng là lão hồ ly này muốn hắn so tài với mấy tên đó.
Đọ thì đọ, sợ gì chứ!
“Trưởng tộc, thiếu trưởng tộc vừa về, có vài quy tắc cậu ấy phải nằm rõ. Nhà họ Mục chúng ta xuất thân là con nhà võ, lấy thực lực làm chú đạo. Mục Vỹ nhận chức thiếu trưởng tộc e là có nhiều người không phục, chỉ băng mở một cuộc tỉ thí xem sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!