Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Thánh thần ơi!” 

 Thấy cảnh này, Quy Nhất ngây ra như phỗng! 

 Ăn luôn kìa... 

 Sao tên nhãi này lại ăn chứ, không muốn sống nữa à? 

 Thế nhưng giờ đây Mục Vỹ không còn tâm trí nào để bận tâm tới chuyện đó nữa, trong đầu hắn chỉ còn lại cơn đói khát tột cùng, quả cầu máu từ từ bị hắn ăn hết. 

 Cảm giác bụng rỗng tuếch biến mất nhưng Mục Vỹ bỗng thấy cơ thể mình như muốn nổ tung vậy. 

 Chịu đựng! 

 Suy nghĩ mình sắp nổ khiến hắn như hóa điên. 

 Tiếng rắc rắc rắc rắc vang lên, Mục Vỹ lại cao thêm lần nữa. 

 Từ ba trăm mét cao đến năm trăm mét thì quá trình này mới từ từ dừng lại. 

 “Chuyện gì thế này?” 

 Đến Quy Nhất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

 Mặc dù y hiểu biết tương đối nhiều về bộ tộc kia nhưng chưa bao giờ thấy hiện tượng này xảy ra. 

 Hơn nữa thứ Mục Vỹ vừa ăn là nhãn hạch - cốt lõi của Thương Thiên Chi Nhãn, tên này sẽ không nổ banh xác mà chết đấy chứ? 

 Giờ đây, Mục Vỹ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, cứ vung quyền tung cước trong Thương Thiên Chi Nhãn một cách lộn xộn như một kẻ điên cứ khua khoắng khắp nơi. 

 Không chỉ thế, Mục Vỹ luôn thấy cảm giác cơ thể sắp nổ tung cứ đeo bám mình, sức mạnh ở bất cứ nơi đâu cũng cấp thiết cần được giải phóng. 

 Dần dần, Thương Thiên Chi Nhãn bắt đầu khơi thông, nguồn sức mạnh dữ dội ấy cũng được phóng thích ra ngoài. 

 Cùng lúc đó, tại tiểu thế giới Tam Thiên. 

 Trời mưa như trút nước. 

 Cơn mưa tầm tã xen lẫn tiếng sấm khiến người ta láo nháo tránh mưa. 

 Trên đảo Lạc Hồn ở Nam Hải. 

 Sau mấy năm phát triển và lớn mạnh, đảo Lạc Hồn đã được xây dựng lại lần nữa. 

 Chỉ là sau khi người của Huyết Minh thống nhất ý kiến, ngày nay khắp đảo Lạc Hồn toàn là những trạm quán và lầu các cao lớn, cho dù đứng cách đó mấy dặm cũng vẫn thấy được. 

 Hôm nay, một bóng người đang lặng lẽ đứng trên nóc một tòa nhà nằm sâu trong đảo Lạc Hồn. 

 Tiêu Doãn Nhi mặc bộ váy đầm dài màu đen làm tôn lên dáng người kiều mỵ, dung nhan tươi sáng thoát tục luôn thu hút sự chú ý của người khác, trên khuôn mặt hơi gầy gò ấy thấm đượm nỗi nhớ nhung sâu sắc. 

 “Huynh đi bao lâu rồi? Được mười năm chưa nhỉ?” 

 Tiêu Doãn Nhi nhìn cơn mưa to như thác đổ và tiếng sấm sét ầm vang, thì thầm: “Rốt cuộc huynh đang ở đâu trong tiểu thế giới Tam Thiên bao la này?” 

 Cô ấy nhìn những giọt mưa trĩu nặng, ánh mắt đầy oán trách. 

 “Doãn Nhi!” 

 Đúng lúc đó, một tiếng kêu cất lên, Vương Tâm Nhã mặc váy ngắn, chân đi đôi giày ống cao màu bạc, mặc bộ quần áo bó sát người, mái tóc dài thì buông xõa tự nhiên trông vẫn thanh thuần động lòng người như mấy năm về trước. 

 Có điều gương mắt thanh thuần mỹ miều ấy đang ửng hồng. 

 Vương Tâm Nhã thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Tiêu Doãn Nhi, không kìm được tâm trạng phấn khởi, nói với cô ấy: “Doãn Nhi, nhìn kìa, mưa rồi, trời mưa rồi!” 

 Thấy Vương Tâm Nhã vẫn vội vội vàng vàng như một đứa trẻ, Tiêu Doãn Nhi nở nụ cười buồn bã: “Tâm Nhã à, dựa trên thời gian chúng ta gần gũi với Vỹ ca thì ta nên gọi muội là Tâm Nhi tỷ tỷ mới đúng, nhưng nhìn muội xem, nào giống tỷ tỷ đâu, không phải trời mưa là chuyện rất bình thường sao?” 

 “Hơn nữa muội hiện đang là thầy trận pháp cấp bậc tông sư linh trận, nếu những người sùng bái muội nhìn thấy dáng vẻ này thì họ sẽ nghĩ thế nào đây?” 

 Nghe Tiêu Doãn Nhi nói vậy, mặt Vương Tâm Nhã đỏ bừng. 

 “Tỷ tỷ muội muội gì chứ, Vỹ ca đến giờ vẫn chưa về, cả lang vương Hắc Lân Hắc Lân tiên sinh bị hạ Sinh Tử Ám Ấn lẫn Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông còn sống nhăn răng đó kìa, chắc chắn Vỹ ca còn sống rồi!” 

 Vương Tâm Nhã giận dỗi nói: “Có khi lại ôm ấp nữ nhân nào ngoài kia nữa đó!” 

 “Ta không quan tâm chuyện đó, ta chỉ mong huynh ấy sẽ trở về an toàn!” 

 “Doãn Nhi, tỷ đừng nói thế, tỷ mà nói thế là huynh ấy sẽ mang không biết bao nhiêu người phụ nữ về đó!” 

 Tiêu Doãn Nhi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thở dài ai oán: “Mộng Dao tỷ tỷ đi tìm Vỹ ca rồi, không biết đã tới đâu rồi...” 

 “Dao tỷ tỷ còn đang mang thai nữa chứ, không biết đã sinh chưa...” 

 “Ta cứ có cảm giác Vỹ ca không phải người thường, Dao tỷ tỷ lại mang trên mình linh hồn của thần thú, thần phách Băng Hoàng, ta hiểu điều đó nhưng mà đứa trẻ này... thật sự rất khó sinh!”, Tiêu Doãn Nhi hơi khó hiểu. 

 Chẳng qua không lâu sau khi Mục Vỹ mất tích, Tần Mộng Dao cứ khăng khăng muốn ra ngoài tìm hắn nhưng bặt vô âm tín mấy năm ròng khiến ai cũng lo lắng. 

 “Ôi chao!” 

 Vương Tâm Nhã thình lình vỗ tay cái bốp, miệng há to. 

 “Sao thế?” 

 “Muội tới đây để báo với tỷ là trời mưa rồi, trời mưa rồi!”, cô ta nhắc lại. 

 “Tâm Nhi, chỉ là trời mưa thôi mà...” 

 “Trời mưa, linh vũ (vũ nghĩa là mưa), đây là linh vũ ông trời ban cho chúng ta đấy ạ!” 

 “Cơn mưa lớn thật, linh khí trong đất trời cũng dồi dào, rốt cuộc đây là loại linh lực gì?” 

 “Muội có thể cảm giác được những giọt mưa hóa thành chân nguyên trong cơ thể muội và làm dịu từng kinh mạch của muội, quả là một sức mạnh manh mẽ!” 

 Tiêu Doãn Nhi chưa kịp nói xong thì những thành viên trong Huyết Minh đang ở dưới bỗng nhiên đi ra ngoài nhìn linh vũ trên trời, kích động đến mức người run run. Tất cả mọi người ùa ra cơn mưa rơi tầm tã và cẩn thận cảm nhận sức mạnh của mình đang được tăng cường! 

 “Doãn Nhi, thấy không? Đây là linh vũ của trời chứ không phải mưa lớn bình thường đâu, đi theo muội!” 

 Nói rồi Vương Tâm Nhã kéo Tiêu Doãn Nhi ra khỏi lâu các. 

 Trong giây lát, mưa rơi xối xả lên chiếc đầm của hai người, phút chốc Tiêu Doãn Nhi cảm nhận được sức mạnh trong người mình đang được nâng cao không ngừng. 

 Linh vũ! 

 Linh vũ từ trên trời rơi xuống! 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!