Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

"Vô Cực Ngạo Thiên, chuyện gì vừa xảy ra thế?", Ngọc Huy Nhân giận dữ quát

to.

"Ông hỏi ta ta biết hỏi ai!"

Một người giáo dưỡng như Vô Cực Ngạo Thiên cũng không kìm được cơn bực tức trước tình huống này.

Có phải ông ta không chịu dốc hết sức đâu, trận pháp Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh đã là võ kỹ mạnh nhất mà ông ta có thể thi triển rồi!

Đại trận này được truyền lại trong Vô Cực Hóa Thiên Cung suốt hàng chục nghìn năm, chắc chắn là trận pháp phong ấn bậc nhất thiên hạ này.

Nhưng đó chỉ là ở nơi này mà thôi!

Ra khỏi khoảng trời này thì những đòn tấn công của ông ta sẽ chẳng là gì cả!

"Ha ha ... đám kiến hôi kia, mấy đòn đánh của các ngươi có làm gì được ta đâu hửm?"

Hỏa Lưu cười phá lên, trong mắt đầy vẻ ngang tàng.

Không phải do tính cách gã ngang tàng mà vì đối với gã những người trước mắt chẳng có tính sát thương nào cả!

"Các ngươi đừng đứng không nữa, hồi phục rồi thì qua giúp một tay đi!"

Nhìn hai nghìn đệ tử thuộc các tiểu thế giới, Vô Cực Ngạo Thiên bực mình quát.

"Rõ!"

Tiếng soạt soạt soạt vang lên, phút chốc có đến mười nghìn cường giả có thể nói đều là cảnh giới Sinh Tử tập trung lại một chỗ cố gắng giúp Vô Cực Ngạo Thiên thi triển đại trận.

Thế nhưng cho dù nỗ lực đến đâu thì đòn tấn công của Hỏa Lưu vẫn cực kỳ khủng khiếp như thế!

Thế phòng ngự của mọi người càng ngày càng yếu dần.

Rắc rắc ...

Mọi người đang ra sức tấn công thì bỗng nhiên có tiếng rắc rắc truyền đến từ trận pháp Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh.

Những sợi tơ lớn mấy thước to trông giống mạch mau của cơ thể con người bất chợt có xu hướng sụp đổ.

"Xong đời, không trụ nổi nữa!"

Thấy cảnh này, Ma Phàm hốt hoảng thì thầm.

"Im lặng giùm cái!", Diệu Linh Ngọc nói một cách hậm hực: "Ngươi mà nói nữa là cả đám chúng ta chết hết tại đây đấy!"

"Không thể nào? Ta không muốn chết đâu!"

"Ơ'? Mục Vỹ đâu?"

Diệu Tiên Ngữ nhìn sang bên cạnh, phát hiện không thấy bóng dáng Mục Vỹ đâu!

"Ở đó!"

Ma Phàm mắt tinh nên tìm thấy rất nhanh, bây giờ Mục Vỹ không ở phía sau họ mà ngược lại còn đi lên trước nữa ấy chứ.

Tên này tính làm gì thế?

Thấy Mục Vỹ đi lên phía trước, tỷ muội Diệu Linh Ngọc và Ma Phàm ngẩn người.

"Ơ'? Mục Vỹ, cậu tới đây làm gì?", thấy Mục Vỹ đột ngột xuất hiện, Đế Văn chợt quát: "Đây không phải nơi cậu có thể đến, quay lại mau lên!"

"Ta tới giúp các ông!'

Với khuôn mặt nghiêm nghị, Mục Vỹ nói một cách trịnh trọng.

"Giúp? Cậu đừng tới làm gì cho thêm phiền!", Đế Văn vô cùng sốt ruột.

Rắc rắc ...

Đúng lúc này, đại trận với những sợi dây giống mạch máu người trước mặt Vô Cực Ngạo Thiên dường như không cầm cự nổi nữa, trông nó sắp sửa sụp đổ, vết nứt từ từ lan rộng khắp nơi.

"Rốt cuộc Mục Vỹ muốn làm gì?"

Nhóm ba người Ma Phàm cực kì thảng thốt trước cảnh tượng ấy.

Muốn chết cũng có cần sốt ruột thế đâu?

Làm lơ sự khiển trách của Đế Văn, Mục Vỹ đi thẳng đến bên cạnh Vô Cực Ngạo Thiên rồi thấp giọng thì thầm với ông ta.

Không một ai tại đây nghe được hai người đang nói gì.

Nhưng cang về sau, sau khi han nói xong, Vô Cực Ngạo Thiên nhìn Mục Vỹ bằng khuôn mặt nghiêm túc, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

"Tất cả mọi người lùi lại!"

Vô Cực Ngạo Thiên quát khẽ một tiếng.

Cái gì?

Lùi lại u?

Trò đùa gì thế này?

Giờ mà lùi lại thì khác gì tìm đường chết đâu?

"Ta yêu cầu tất cả mọi người lùi lại!"

Vô Cực Ngạo Thiên nói tiếp: "Chứ giờ các ngươi cứ cố thủ ở đây thì có đường ra không? Cuối cùng Hỏa Lưu vẫn sẽ phá vỡ đại trận này thôi, nếu người nào có cách giải quyết người này, ta sẽ cho người đó lên chỉ huy!"

Ông ta phất tay tuyên bố.

Nhìn thấy dáng vẻ đường hoàng của Vô Cực Ngạo Thiên, mọi người đều cúi đầu.

Neu như ngay cả Vô Cuc Ngạo Thien cung hết cach thì cang khỏi bàn đến họ!

Khong phải tu nhien ma Vo Cuc Ngao Thien được menh danh là chí tôn mạnh nhất hàng nghìn tiểu thế giới đâu!

"Lùi thì lùi!", lúc này, Ngọc Huy Nhân lên tiếng với khuôn mặt hằm hằm, hừ lạnh rồi đi thẳng ra ngoài.

Đế Văn thấy Mục Vỹ nở nụ cười ra hiệu cho mình yên tâm đành gật đầu lùi lại.

Có điều ông ta không đi quá xa để đảm bảo một khi Mục Vỹ gặp bất trắc gì thì mình sẽ là người đầu tien xông lên.

Nhất thời những người khác cũng dần dần ra ngoài.

Vô Cực Ngạo Thiên nói không sai, cho dù tất cả tụ tập hết tại đây thì cũng đâu ngăn cản được bước chân của Hỏa Lưu, thay vì vậy thì nhìn xem vừa rồi Mục Vỹ đã nói gì với Vô Cực Ngạo Thiên.

"Họ tránh ra hết rồi, ngươi có chắc sẽ làm được không?"

"Đương nhiên rồi, một trăm phần trăm nhé, tiền bối và ta liên thủ với nhau thì gì cũng phá được tất!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, biểu cảm không rõ là vui hay buồn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!