"Đế Văn lão huynh đừng lo!"
Thánh Tam Thiên nhìn Đế Văn rồi hừ nói: "Có nhiều người thích thêu dệt, đã thế còn đứng trong tốp mười đại tôn giả, ta còn thấy ngại dùm!”
“Đế Văn lão đệ, ông cũng là một trong mười đại tôn giả đấy, dù lần này tiểu thế giới Ngũ Hành không thể lọt tốp thì cũng không ai dám làm gì đâu".
Thánh Tam Thiên nào biết, Đế Văn được xưng là Ngũ Hành Đại Đế, hơn nữa còn xưng vương xứng bá nhiều năm ở tiểu thế giới Ngũ Hành, điều ông ta đang lo lắng bây giờ không phải là thứ hạng, mà là tính mạng của Mục Vỹ.
Ngũ Hành Phong Thiên Ấn mà Mục Vỹ đã lĩnh ngộ thật sự rất quan trọng với Đế Văn, nó liên quan đến việc ông ta có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Nhân và bước vào hàng ngũ thần tiên hay không.
"Thấy vẻ lo lắng của Đế Văn chưa?"
Lúc này, bốn người đứng đầu của bốn tiểu thế giới đang tụ lại một chỗ rồi cười nói.
Tử Thương Minh cười lạnh nói: "Từ 110000 đệ tử mà giờ chỉ còn chưa tới hai mươi nghìn, chắc chắn người của tiểu thế giới Ngũ Hành đều nghẻo hết rồi!"
"Chính xác!"
Thai Hoang Thiên của tieu thế giới Thái Cực cũng phụ hoạ theo: "Lần trước, chẳng qua là tiểu thế giới Ngũ Hành ăn may nên mới lọt vào tốp mười thôi, Đế Văn cũng nên bằng lòng với thực tại đi!"
"A di đà phật, thấy Đế Văn thí chủ sốt sắng như vậy nên tiểu thế giới Di Lặc ta mới muốn giải thoát cho họ, đỡ sau này lúc nào tiểu thế giới Ngũ Hành cũng nhớ nhung đến vị trí trong tốp mười".
Phổ Thông đại sư của tiểu thế giới Di Lặc chắp tay rồi cười nói.
Thấy vẻ rõ vô liêm sỉ mà vẫn tự đắc của con lừa già này, ba người còn lại đều câm nín.
Sau đó có một giọng nói trầm thấp như tiếng sấm vang lên: "Bốn chúng ta đã thoả thuận rồi cùng tiến cùng lùi rồi đấy nhé, nếu đệ tử của tiểu thế giới nào lọt vào tốp mười, thì tiểu thế giới đó sẽ có quyền phát ngôn hơn".
"Đương nhiên rồi!"
Tử Thương Minh cười lớn nói: "Đế Văn dựa vào Ngũ Hành Thạch Thương và Mục Vỹ mà cũng đòi giữ vững vị trí trong tốp mười ư? Đúng là hoang tưởng!"
"Đâu chỉ là hoang tưởng, mà phải là ... "
Âm ...
Trong lúc mấy người đó đang bàn tán thì chợt có một tiếng động mạnh vang
lên.
Âm thanh chấn động ấy khiến người nghe đau hết cả tai.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
"Cái gì vậy?"
"Tứ Nguyên Phong Địa mở rồi ư?"
Trông thấy vậy, mọi người đều dồn sự chú ý về cùng một phía.
Vô Cực Ngạo Thiên lao lên đầu tiên.
“Khụ ... khụ ... Vỹ huynh, huynh có nói sẽ phá phong ấn của Tứ Nguyên Phong Địa đâu?"
"Sư phụ, người làm đột ngột thế, may mà chúng ta vẫn an toàn trở ra đấy!"
"Sư phụ của muội toàn chơi trò mạo hiểm, lần sau ta cũng xin chừa!"
Có ba giọng nói oán trách vang lên, khi nghe thấy các giọng nói ấy, mọi người đều ngẩn ra.
Nhưng khi Ma Phàm, Đế Văn và Diệu Tiên Ngữ đứng dậy rồi nhìn xung quanh thì mới càng hoảng hốt hơn.
Thủ lĩnh của các tiểu thế giới đều đang nhìn chẳm chằm vào bốn bọn họ.
Hệt như một bầy sói đang nhìn chăm chú vào đám dê non, có người sửng sốt, người thấy khó hiểu, kẻ thì chấn động.
"Linh Ngọc, Tiên Ngữ!"
“Ông ơi!"
Một bóng nguời chợt buoc ra từ trong đam đong, khi thay hai ty muoi Dieu Tiên Ngữ thì tỏ vẻ mừng rỡ.
Đó chính là Diệu Thanh - người đứng đầu hiện giờ của nhà họ Diệu tại tiểu thế giới Thiên Bảo.
Diệu Thanh cũng đứng trong tốp mười đại tôn giả, thoạt nhìn có vẻ linh hoạt và ngạo nghễ hơn hồi ở thành Bắc Vân, một khí thế cao quý.
“Ma Phàm!"
“Ma chủ!"
Ma Phàm đứng dậy, sau đó nhìn bóng dáng cao lớn ở phía trước rồi cười nói: "Ma chủ, người vẫn đợi đệ tử sao? Đệ tử cứ tưởng người tưởng đệ tử đã chết nên hồi phủ rồi cơ".
"Cái thằng này!"
Ma chủ chính là chúa tể của tiểu thế giới Cự Ma, trưởng tộc của tộc Cự Ma có tên là Ma Kiệt Luân, ông ta đứng thứ chín trong mười đại tôn giả.
“Ma chủ, may nhờ có Vỹ huynh, không thì đệ tử thật sự không thể gặp lại người nữa rồi”.
Ma Phàm quay lại định kéo Mục Vỹ tới chào hỏi với ma chủ, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
“Ơ, Mục Vỹ đâu rồi?"
“Sư phụ đâu nhỉ?"
“Vỹ huynh đâu?"
Thấy phía sau không còn ai, Ma Phàm, Diệu Tiên Ngữ và Đế Văn đều nghệt mặt ra.
"Ta ... ở dưới chân các người đây này!"
Một giọng nói chán nản vọng từ dưới chân ba bọn họ lên.
Lúc này, Mục Vỹ đang ở dưới một cái hố sâu, hắn đang nằm sõng soài phía dưới, mà nhóm Ma Phàm thì vừa hay đứng ngay bên trên.
"Sư phụ!"
“Vỹ huynh!"
Thấy thế, ba người kia vội tránh ra rồi chầm chậm đỡ Mục Vỹ từ phía dưới lên.
"Mục Vỹ!"
Nhưng Mục Vỹ vừa đứng lên thì Đế Văn đã kích động chạy ra khỏi đám đông rồi đập tay lên vai hắn.
"Tiểu tử này, ta biết cậu sẽ sống sót trở ra mà!"
Nhưng sau cái vỗ vai của Đế Văn, đã có tiếng gãy xương vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!