"Khi kể về ba kho tàng, con nghe ông nội nói rằng vào hàng chục nghìn năm trước, cường giả nổi tiếng ở tiểu thế giới Thương Hoàng sau khi đến đại thế giới Vạn Thiên cũng được xưng tụng vì sức mạnh bất phàm".
"Hửm? Được xưng tụng vì có sức mạnh bất phàm à?"
Mục Vỹ thầm ai oán, bất phàm này bất phàm nọ, sao không nhắc đến tên Mục Vỹ hắn hả?
Hắn nhá, là một trong các Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, trông coi Vỹ Vực - một trong mười vực của Tiên Giới, người sáng lập thế lực siêu quần Vỹ Minh, thống soái một vực mà chưa từng nghe nói đến ba người này.
"Ba người đó là ai?", Mục Vỹ hỏi.
"Ta biết ta biết!"
Giữa lúc đó, Ma Phàm chen ngang: "Ta nghe tiền bối kể rằng ba kho tàng chính là truyền thừa được ba vị tiền bối tài giỏi ấy để lại, một người là Thông Thiên giáo chủ, một người là Khổ Hải Thiên Tôn, còn lại là Vô Tâm kiếm thánh, ba người này đều mạnh khủng khiếp".
"Đúng vậy!"
Mục Vỹ gật đầu.
Khổ Hải Thiên Tôn hắn còn biết, nhưng còn Thông Thiên giáo chủ và Vô Tâm kiếm thánh là thần thánh phương nào?
Vả lại ngày đó phụ thân nói ông ấy nhận được truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn, lẽ nào nơi Khổ Hải Thiên Tôn từng ở bị phụ thân phát hiện?
Nói vậy thì há chẳng phải chỉ còn hai kho tàng chưa được khám phá?
Xem ra lúc về phải tranh thủ hỏi phụ thân chuyện này mới được.
Bây giờ Mục Vỹ được biết Diệu Thanh từng dẫn Diệu Tiên Ngữ đến tiểu thế giới Thương Hoàng, bộ tộc Cự Ma cũng để lại quân cờ ở đó.
Có vẻ tiểu thế giới nào cũng có ý đồ với tiểu thế giới Thương Hoàng cả.
Tuy nhiên, mặc dù tiểu thế giới Thương Hoàng đã qua thời huy hoàng nhưng dù gì núi Huyền Không cũng có liên quan tới Tiên Giới, nếu như những người này quá phận thì núi Huyền Không có thể sẽ giận dữ, gọi lão đại ở trên của mình, thế là cả đám đi đời nhà ma.
Chuyện này không đơn giản chút nào!
"Mọi người sẵn sàng chưa, chúng ta sắp ra ngoài rồi!"
"Ra ngoài? Nhưng chúng ta đã ra ngoài rồi mà?", Ma Phàm thắc mắc hỏi.
Mục Vỹ tỏ vẻ cạn lời: "Ta nói ra ngoài là rời khỏi Tứ Nguyên Phong Địa, ra bên ngoài luôn ấy!"
Uỳnh…
Hắn mới nói xong thì tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Ngay sau khi tiếng nổ ấy truyền đến, bốn người lập tức thấy tất thảy mọi thứ xung quanh đổ nát, rung lắc dữ dội.
Giữa âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, Mục Vỹ rõ ràng cảm giác được năm chiếc Khốn Thiên Tỏa vì chịu tác động từ vụ nổ nên đứt lìa từng chiếc một, trở thành một thứ vô dụng.
Không còn cách nào khác, Mục Vỹ triệu hồi lò luyện Phong Linh ra, bao bọc bốn người trong lò luyện nhằm bảo vệ họ khỏi lưỡi đao không gian nóng cháy.
…
Ở bên ngoài Tứ Nguyên Phong Địa.
Vài bóng người đứng trên mặt đất rộng bao la bát ngát.
Những người đó nhìn những đốm sáng đang dần biến mất ở trước mặt, lòng vô cùng ngậm ngùi.
"Đế lão đầu, hơn một trăm mười nghìn người mà bây giờ chỉ còn lại chưa đến hai mươi nghìn người, xem ra đợt huấn luyện ở Tứ Nguyên Phong Địa năm nay thảm khốc hơn trước đây nhiều!"
Thánh Tam Thiên nhìn các đốm sáng linh hồn trên bảng điểm từ từ biến mất, thở dài rồi nói.
Cuộc tỉ thí trong Tứ Nguyên Phong Địa đang diễn ra, đương nhiên đám lão quái vật bọn họ phải chờ ở ngoài để lỡ xảy ra chuyện gì sẽ giải quyết được ngay.
"Còn phải nói!"
Đế Văn tỏ ra chán nản: "Xem ra năm nay chết nhiều lắm đây!"
"Ha ha... Đế Văn à, ông cho một thằng nhóc mới cảnh giới Vũ Tiên tầng mười vào làm gì thế? Khác gì chịu chết đâu?"
Hai người đang trò chuyện thì một tiếng cười lớn thình lình cất lên.
Luân Động Thương đi tới, cười nhạo Đế Văn: "Đế Văn huynh, coi bộ lần này tiểu thế giới Ngũ Hành của huynh phải hao binh tổn tướng rồi đấy, ta nghe nói tiểu thế giới Tử Viêm, tiểu thế giới Lôi Đình, tiểu thế giới Thái Cực và tiểu thế giới Di Lặc chuẩn bị liên minh tiêu diệt đệ tử tiểu thế giới Ngũ Hành của huynh rồi tranh nhau hạng mười đấy".
"Chỉ dựa vào Mục Vỹ thì sao mà cứu vãn thế cờ bí được? Chưa kể... đệ tử của bốn tiểu thế giới kia đều có cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất đấy!"
Nghe vậy, Đế Văn nhăn mặt.
Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất.
Đương nhiên ông ta biết rõ khoảng cách giữa tầng mười cảnh giới Vũ Tiên và tầng một cảnh giới Sinh Tử lớn đến nhường nào.
Nhưng trừ Mục Vỹ và Ngũ Hành Thạch Thương ra thì tiểu thế giới Ngũ Hành không còn ai có thể tham gia thi đấu được nữa.
Năm mươi năm trước, họ đứng được ở vị trí thứ mười chẳng qua là do ăn may thôi.
Ông ta không nghĩ đợt này Mục Vỹ sẽ giữ được hạng mười, điều ông ta trông mong chỉ là hắn sẽ sống sót mà thôi.
"Luân Động Thương, ta thấy ông dài tay quá rồi đấy!"
Thánh Tam Thiên quát Luân Động Thương: "Lo xem thử tiểu thế giới Luân Hồi của ông có giữ được hạng bốn không rồi hẵng tính tới chuyện khác!"
"Ông khỏi lo, ta thấy phải là Thánh Tam Thiên ông nên xem thử tiểu thế giới Thánh Quang có giữ được hạng ba không mới đúng!"