Trước mắt Mục Vỹ còn thiếu một bước nữa mới có thể chống đỡ được cho nhà họ Mục nên vẫn cần nhẫn nhịn, chỉ là lúc căn giáo huấn vẫn phải làm.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tụ tập đông nghịt bên ngoài cửa lớn nhà họ Mục.
Thiệu Minh nằm sấp dưới đất, không thể động đậy. Một đòn hôm qua của Mục Vỹ đã cắt đứt toàn bộ hy vọng của hắn ta, có muốn phản kháng cũng hết cách.
Dạo gần đây Thiệu Minh cũng được coi là có chút danh tiếng ở thành Bắc Vân, được không ít người nhận ra, chỉ trỏ bàn tần.
“Tránh ra!"
Đột nhiên giữa đám đông vang lên một tiếng quát lớn.
“Minh Nhi”.
Thiệu Danh Ngự thấy người năm trên đất, lòng đau như cắt.
Ông ta đã mất đi một đứa cháu nội, không thể để chết thêm một đứa nữa.
“Con đúng là quá ngu ngốc!”, Thiệu Danh Ngự chỉ muốn tát bay hẳn ta đi nhưng vẫn đành nhịn xuống.
Dù thế nào nhà họ Mục cũng là một trong bốn gia tộc lớn của thành Bắc Vân. Sao con có thể dùng đan dược tăng cảnh giới để ám sát Mục Vỹ được?”
“Dù con giết được cậu ta, con có thể thoát thân được sao?"
“Đương nhiên ta sẽ không quên cái chết của đệ đệ con, nhưng sao con lại ngu xuẩn tới mức này!"
Thiệu Danh Ngự nói một tràng dài, vẻ mặt đau khổ.
Không phải ông ta đau lòng vì Thiệu Minh yếu ớt, mà là vì hắn ta ngu xuẩn.
"Ông nội..”
“Kể cả như vậy, con vẫn là cháu nội của ta. Ở thành Bắc Vân này, dám đối xử với con như vậy không chỉ sỉ nhục ta mà còn cả Thánh Đan Tông”.
Thiệu Danh Ngự lạnh giọng quát, bước tới đấm thắng vào cống lớn nhà họ Mục.
Ầm...
Dưới đòn tấn công mãnh liệt, cửa lớn nhà họ Mục lập tức vỡ nát.
“Mục Vỹ, mau cút ra đây chịu đòn!”
Tiếng quát ầm vang như tiếng sấm dậy. Một mình Thiệu Danh Ngự đứng ngoài công nhà họ Mục, không ai sánh bằng.
“Ha ha... Không ngờ Thiệu trưởng lão lại đích thân tới nhà họ Mục chúng ta, đúng là khách quý hiếm thấy!', cổng lớn mở rộng, một bóng người chậm rãi đi ra, cười nói.
Chính là Mục Vỹ.
“Thiệu trưởng lão không hổ là trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, hiên ngang đi vào từ cửa chính, nhà họ Mục chúng ta tất nhiên nhiệt tình hoan nghênh. Không giống mấy người nào đó, không chịu đi bằng cửa chính, cứ phải lén lút trèo tường trong đêm, bị người ta xách ra ngoài như chó chết”.
“Ngươi hỗn xược!”
“Hả? Sao Thiệu trưởng lão lại tức giận như vậy? Ta đâu có nói ông”.
“Ngươi...”
Nếu Mục Vỹ thấy Thiệu Danh Ngự phá huỷ cổng lớn liền nhảy ra lớn tiếng mắng chửi, ông ta sẽ có thể lập tức ra tay khổng chế hắn.
Nhưng giờ đây, hắn lại tươi cười lớn hở, làm gì có bộ dạng giận dữ như ông ta tưởng.
“Ranh con, hôm nay ta không căn mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi chịu được một chưởng của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!"
“Ha ha...”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ đột nhiên khom lưng cười ngặt nghẽo.
“Chịu một chưởng của ông? Lão già Thiệu Danh Ngự kia, ta đã nể mặt ông lảm rồi đấy!"
Mục Vỹ bồng lạnh giọng quát: “Gã Thiệu Minh này không biết sợ chết muốn giết ta ngay trong nhà họ Mục, đúng là ngu xuẩn. Ông tưởng ta không giết hẳn là vì sợ cái danh trưởng lão Thánh Đan Tông của ông hả? Cút!"
Thái độ của hẳn thay đổi hoàn toàn, khiến đám người xung quanh sợ ngây người.
“Ngươi muốn chết hả?"
Thiệu Danh Ngự là ai?
Trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, thầy luyện huyền khí cực phẩm, địa vị cao quý. Vậy mà lúc này ông ta lại bị Mục Vỹ chỉ thắng mặt mắng chửi, sao có thể nhịn nổi?
Nhưng ông ta vừa thấy bực bội, lại vừa xấu hổ.
Chỉ có thể trách Thiệu Minh quá ngu ngốc. Nhưng dù sao hắn ta vẫn là cháu nội của ông ta, không thể nuốt trôi cục tức này được.
Thiệu Danh Ngự nhón mũi chân, bay vút lên.
“Ưng Phi Độc Long Trảo!”
Ông ta quát lên một tiếng, năm ngón tay đen sì vọt về phía Mục Vỹ, mang theo sát khí.