"Mục Vỹ?"
Nghe thấy cái tên này, Luân Nhiên có vẻ bất ngờ.
Hắn ta đã từng nghe về cái tên này, nhưng hình như Mục Vỹ mới ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười thôi mà?
Luân Sơn Nhạc phải thuat lại đầu đuoi câu chuyen, nghe xong, Luan Nhiên mới cười phá lên.
"Lúc nào Luân Vô Thường cũng cho mình là tài giỏi, cuối cùng thì cũng phải bỏ mạng như thế thôi, đúng là nực cười!", Luân Nhiên cười lạnh nói: "Nhưng như vậy cũng hay, hắn chết rồi thì lại bớt một đối thủ cho ta!"
Lúc này, sấm chớp đùng đoàng, mặt biển phía xa bắt đầu gợn lên những cơn sóng lớn.
Thấy thế, Luân Nhiên lập tức giơ hai tay ra rồi cười lớn nói: "Kho báu dưới đáy biển Địa Lạc se la của Luan Nhiên ta".
Sau tiếng cười đó, hắn ta lạnh giọng nói: “Các ngươi canh chừng ở ngoài cho ta. Lần này, Luân Nhiên ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là anh kiệt thực thụ, và ai mới là thiếu các chủ thật sự của Luân Hồi Các".
Dứt lời, hắn ta đã lách mình rồi xông vào trong sấm sét, biến mất.
Lúc này, mặt biển dậy sóng, bóng dáng của Luân Nhiên đã hoa thành một chấm đen cực nhỏ trên biển, như thể chỉ là cát bụi không biết lượng sức mình.
Một tiếng động lớn vang lên trong núi Điệp Không, các thiên tài đến đây đều phải khổ sở một phen.
"Tiểu sư muội, cẩn thận!"
Một bóng người bất chợt xuất hiện trong rừng núi rồi vươn tay ra chộp lấy người ở phía trước kéo lại.
“Nguy hiểm quá!"
Thấy thế, Lạc Tuyết không nhịn được vuốt ngực, mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Ban nãy, nếu không nhờ có Đấu Thiên kéo cô ấy lại thì chắc bây giờ, cô ấy đã bị cuốn vào trong không gian hỗn loạn kia rồi.
"Tiểu sư muội, không được lơ là!"
“Vâng!'
Lạc Tuyết gat đầu rồi nhìn lên rừng nui yên tĩnh phía trước mà không thể bình tĩnh được.
Suốt cả chặng đường từ nãy đến giờ, không biết bọn họ đã gặp biết bao không gian hỗn loạn, vì thế mà đã có hai đệ tử bỏ mạng.
Nhưng rốt cuộc nơi nào ở núi Điệp Không này mới là mật địa của nơi đây?
Mọi người đến đây đương nhiên đều vì kho báu, tiểu thế giới Đấu Khải bọn họ đã chẳng có thu hoạch gì ở Sa Cung - một trong bốn mảnh phong ấn rồi.
Ngược lại, Mục Vỹ đã lấy được Dung Thiên Quyết, đúng là không thể tin nổi.
Mục Vỹ ...
Nhớ tới cái tên này, Lạc Tuyết lại thở dài một hơi.
Không biết bây giờ, Mục Vỹ đang ở đâu rồi!
Từ lúc chia tay ở địa cung đến giờ, cô ấy chưa nghe thấy tin tức gì về hắn cả.
Hơn nữa, cũng không thấy người của tiểu thế giới Luân Hồi và Tử Viêm đâu.
Nếu Mục Vỹ gặp phải những người đó thì không biết sống chết ra sao.
Cô ấy bỗng dưng thấy lo lắng cho hắn.
“Chậc chậc ... Ra là người của tiểu thế giới Đấu Khải, làm ta cứ tưởng là ai!"
Lúc mọi người đang tiến lên phía trước thì chợt có một giọng nói vang lên, song lại có ngữ điệu tà mị và tàn độc.
"La Thiên Hành!”
Trông thấy người đó, Đấu Thiên lập tức che chắn Lạc Tuyết ra phía sau.
"Đấu Thiên, ngươi sợ ta thế làm gì?", La Thiên Hành cười nói: "Vốn quan hệ giữa tiểu thế giới Đấu Khải của các ngươi với Đại La bọn ta rất tốt, nếu bây giờ chúng ta liên thủ thì thực lực sẽ tăng thêm, biết đâu lại có được thu hoạch gì đó ở núi Điệp Không này cũng nên".
"Ngươi nằm mơ đi!"
Nghe thấy thế, Đấu Thiên hừ lạnh đáp.
"Đang ban ngày mà mơ mộng cái gì?", La Thiên Hành liếc nhìn dáng người của Lạc Tuyết rồi cười nói: "Dù có nắm mơ thì ta cũng phải nằm mơ giấc mộng xuân với tiểu thư Lạc Tuyết, chứ không liên quan gì đến Đấu Thiên ngươi đâu".
"Đồ vô liêm sỉ!"
Thấy La Thiên Hành nhìn chòng chọc vào ngực và đùi của mình, Lạc Tuyết hừ mắng.
"Dù La Thiên Hành ta có vô sỉ thì vẫn dám quang minh chính đại đưa ra yêu cầu hợp tác với các ngươi, chứ không núp nùm rồi giở trò âm hiểm như ai đó!”
Vù ...
La Thiên Hành vừa nói dứt câu, đã có các tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó là các tiếng kêu gào thảm thiết và đau đớn.
Các cây trường thương ở đâu bay tới, lực thương mạnh mẽ chứa đầy chân nguyên phá tan các bộ khôi giáp.
Phập phập! Lập tức có mấy đệ tử đứng sau Đấu Thiên đã ngã xuống.
Ngay đến Đấu Thiên cũng bị một cây trường thương xuất hiện bất ngờ đâm trúng một bên hông, máu tươi chảy ra không ngừng.
"Đại sư huynh!"
Lạc Tuyết căng thẳng, nhanh chóng chạy tới rồi quan sát xung quanh, sau đó giơ tấm lá chắn lên.
"Ta không sao!", máu ở bụng của Đấu Thiên vẫn chưa ngừng chảy, y nhìn xung quanh với vẻ cẩn trọng.
"Là Địch Thiên Cầu của tiểu thế giới Địch Vương!"
Thấy các võ giả bất ngờ xuất hiện phía sau có dáng người cao lớn cùng diện mạo dữ dan, Đấu Thiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!