Thấy chưởng ấn giáng xuống người mình, Bạch Lãnh cười chế nhạo, cong mười ngón tay thành vuốt và phát ra năng lượng mạnh mẽ.
"Phá".
Khẽ quát một tiếng, Bạch Lãnh vung trảo tóm lấy chưởng ấn kia.
Hai tay đột nhiên bóp mạnh, không ngờ gã ta muốn bóp nát nó.
Nhưng qua một lúc, Bạch Lãnh bỗng cảm nhận được dao động năng lượng lớn khủng khiếp.
Âm thanh đùng đùng truyền đến từ dưới bàn tay làm gã ta điếng người.
Một cú bạo tạc nổ ra, chưởng ấn kia thoát khỏi hai tay Bạch Lãnh rồi khóa chặt người gã ta.
Tiếng rắc rắc lại cất lên, Bạch Lãnh tiến tới nhưng chưởng ấn vẫn không nhúc nhích, nó chỉ xuyên qua cơ thể gã ta rồi biến mất.
"Tất cả những gì ngươi làm đều uổng công hết rồi!"
Chưong an tan biến, Bạch Lanh cười khẩy nhìn Mục Vỹ.
"Vậy ư?"
Mục Vỹ chống kiếm Thiên Minh đang cầm xuống đất, dồn hết sức nặng lên thanh kiếm.
"Chứ không đúng chắc? Ngươi ... "
Bạch Lãnh chưa nói hết câu thì bỗng nhiên cứng người.
Rắc!
Tiếng rắc nhỏ xíu vang lên ở bề mặt cơ thể gã ta.
Những tiếng kêu răng rắc bé tí ấy truyền đến đầy đột ngột hệt âm thanh lá rụng xuống đất bị người ta đạp nát bươm.
Dần dần, tiếng rắc càng lúc càng vang dội.
Âm thanh nhỏ bé ấy cứ kêu bên tai mãi không ngừng.
Cơ thể Bạch Lãnh ngày càng yếu ớt, như một bức tượng đang từ từ vỡ vụn.
"Không thể nào, không thể nào!"
Bạch Lãnh hoang mang gào lên, trong mắt đầy vẻ bàng hoàng.
Trong lòng gã ta hoảng hốt quá đỗi, thứ sức mạnh ấy quá khủng khiếp, gã ta không tài nào chịu nổi những tổn thương do nó gây ra.
Gã ta sắp chết rồi!
Giờ đây, Bạch Lãnh cảm nhận được cái chết cận kề hơn bao giờ hết, ngây ngẩn cả người.
Nhưng thời gian không cho phép gã ta sững người ra đó nữa.
Tiếng rắc rắc càng lúc càng nhanh.
Thân thể Bạch Lãnh đã nát bấy toàn bộ, hóa thành mảnh vụn bay khắp không trung và tan biến.
Thấy cảnh này, Mục Vỹ chộp tay, hấp thu một luồng hồn phách.
Nhưng chỉ một động tác chộp ấy thôi đã khiến hắn ho sù sụ dữ dội, máu ứa ra khóe miệng.
Hắn mệt quá.
Mệt đến mức chỉ muốn nam nghỉ ngơi cho lại sức.
Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng chỉ có hai chưởng pháp
Một trong số đo là Địa Diệt Chưong, han vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát sức mạnh của nó với thực lực hiện tại.
Thiên Diệt Chưởng thì khỏi bàn!
Thiên Diệt Chưởng là thứ khủng khiếp đến mức một người với cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, tu luyện một lần mấy loại võ kỹ luyện thể như hắn cũng không chịu đựng nổi sức mạnh đáng sợ phát ra từ chưởng ấn.
Kết quả của việc làm chuyện vượt quá khả năng là thế này đây.
May sao hắn chịu được.
Nhưng Mục Vỹ biết bây giờ mình không thể ngã xuống.
Nếu không, những kẻ âm hiểm đang nhắm vào hắn sẽ nhào lên mất.
"Ma Phàm!"
Mục Vỹ gầm lên, một bóng người bất chợt hiện ra trước mặt hắn.
Đo là Ma Pham của tieu thế giới Cự Ma.
"Đi theo ta!"
Mục Vỹ không giải thích gì thêm, lảo đảo đi vào núi Điệp Không thật chậm.
"Ngươi không sợ ta sẽ ra tay với ngươi sao?", Ma Phàm bỗng nhiên hỏi hắn.
"Ra tay với ta?"
Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu.
"Nếu ngươi thật sự muốn ra tay thì tốt nhất là nên làm ngay bây giờ đi, nếu không có lẽ ngươi không còn cơ hội nào đâu".
Nhìn nụ cười trên mặt Mục Vỹ, ánh mắt Ma Phàm tỏ rõ sự do dự, cuối cùng hắn ta vẫn không làm gì, đi theo Mục Vỹ.
Nụ cười của Mục Vỹ trông thì ấm áp vậy thôi nhưng bao giờ cũng khiến Ma Phàm thấy như bị đe dọa, sao hắn ta dám động thủ chứ?
"Thôi, xem như ngươi lợi hại!"
Ma Phàm cười khổ, lắc đầu trong bất lực.
Lúc này mà ra tay với Mục Vỹ thì chắc có lẽ người chết vẫn là hắn ta thôi.
Ma Phàm không tin Mục Vỹ không đề phòng trong tình huống thế này.
Hắn ta không biết Mục Vỹ có bao nhiêu lá bài tẩy, nhưng biết chắc hắn vẫn chưa sử dụng hết.
Thấy vẻ dè chừng trong mắt Ma Phàm, Mục Vỹ khẽ cười.
Nếu như Ma Phàm dám ra tay thật, hắn không ngại dùng tinh huyết của một viên Huyết châu.
Thời gian qua, ba viên Huyết châu luôn được đặt xung quanh Nguyên Anh của Mục Vỹ. Trong quá trình chuyển hóa huyết mạch và tăng cường sức mạnh, sức bộc phát của Huyết châu dường như cũng được tăng lên đáng kể.
Mục Vỹ có thể cảm nhận điều đó rất rõ.