Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trông thấy vậy, mọi người xung quanh đều thần người ra. 

             Đòn tấn công của Bạch Lãnh đạt tới trình độ lợi hại trong truyền thừa của núi Bạch Hổ, nó chú trọng sấm rền gió cuốn nên vô cùng khủng khiếp. 

             Vậy mà Mục Vỹ cũng có thể trụ được, điều này khiến ai cũng thấy khó tin. 

             Đòn tấn công mạnh cỡ đó mà vẫn chịu được ư? 

             Thấy thế, mọi người đều thầm thấy chấn động. 

             Song, tuy vậy, nhưng lúc này hình như phòng ngự của Mục Vỹ lại tiếp tục dao động, có vẻ như sắp bị phá vỡ rồi. 

             Các tiếng vun vút vang lên, Mục Vỹ vung kiếm Thiên Minh lên chém. 

             Cheng cheng, sau đường kiếm ấy của Mục Vỹ, lại có các tiếng động khác vang lên, đường kiếm của hắn đã chém đứt các cái gai thép xung quanh người Bạch Lãnh. 

             Bạch Lãnh bất đắc dĩ đành phải lùi lại. 

             Nhưng ngay sau đó, gã ta đã giơ cao tay rồi gào lên. 

             “Long Hổ Tương Minh!” 

             Sau tiếng hô ấy, đã có hình dáng của một con Bạch Hổ cao hơn một mét bổ nhào ra trước mặt Bạch Lãnh. 

             Ngay khi con Bạch Hổ ấy xuất hiện, một làn sóng mãnh liệt đã ập vào người Mục Vỹ. 

             Làn sóng âm này không gây hại cho cơ thể của Mục Vỹ, nhưng hắn thấy nó có sức công phá rất lớn với linh hồn của hắn. 

             Nếu là người khác thì chắc đã bị tiếng gầm ấy doạ cho sợ xanh mặt rồi, dù linh hồn thật không tiêu tan thì cũng biết thành một tên ngớ ngẩn. 

             Song, Mục Vỹ lại dễ dàng vượt qua nó. 

             Ngay khi làn sóng âm ấy ập đến, linh hồn thật của Mục Vỹ đã thoát xác rồi chui vào Tru Tiên Đồ ở trong đầu. 

             Vì thế đòn tấn công bằng sóng âm thanh này trở thành công cốc. 

             Thấy vậy, Bạch Lãnh sững người. 

             Chưa chết ư? 

             Cũng không bị thương luôn? 

             Thấy Mục Vỹ vẫn lành lặn đứng đó, Bạch Lãnh lập tức lạnh mặt. 

             Chuyện gì vậy trời? 

             “Có cần phải hung dữ vậy không?”, Mục Vỹ nhìn Bạch Lãnh rồi cười nói. 

             “Đương nhiên là cần rồi!” 

             Bạch Lãnh cười đáp: “Vào Tứ Nguyên Phong Địa này rồi thì một là sống hai là chết, ta đã tích được hơn một nghìn điểm, nếu ngươi giỏi thì cứ đến mà lấy, còn không thì chờ chết đi!” 

             “Mới được một nghìn thôi à!” 

             Mục Vỹ chợt phì cười nói: “Xin lỗi, ta được gần bốn nghìn rồi”. 

             Bốn nghìn? 

             Vậy chắc chắn thứ hạng phải thuộc tốp hai mươi rồi. 

             Nghe thấy vậy, trong mắt Bạch Lãnh loé lên tia hưng phấn. 

             Tổng điểm của tất cả võ giả ở tiểu thế giới Tứ Phương gã ta chắc cũng chỉ hơn năm nghìn là cùng. 

             Thế mà riêng Mục Vỹ đã được gần bốn nghìn rồi. 

             Đúng là không thể tin được. 

             Nhưng hơn thế, Bạch Lãnh lại thấy vô cùng hứng thú với Mục Vỹ. 

             “Thế để ta xem điểm của ngươi có đúng là ngần ấy không nhé!” 

             Bạch Lãnh nhếch mép cười, toàn thân loé lên tia sáng màu trắng. 

             Khi tia sáng ấy xuất hiện, người Bạch Lãnh phát sáng như con Bạch Hổ, toàn thân toả ra khí tức bức người. 

             Đây chính là điểm mạnh của núi Bạch Hổ. 

             Nghe nói năm xưa, người lập nên núi Bạch Hổ từng may mắn nhận được truyền thừa của thần thú Bạch Hổ, sau đó đã chuyên tâm nghiền ngẫm nên đã tung hoành thiên hạ rồi thành lập núi Bạch Hổ ở tiểu thế giới Tứ Phương, từ đó núi Bạch Hổ cứ thế phát triển đến hàng vạn năm sau. 

             Bây giờ xem ra tuyệt học của Bạch Lãnh chắc chắn tựa như Bạch Hổ rồi. 

             Thấy thế, Mục Vỹ không dám sơ suất, nhanh chóng uống một viên đan dược xanh lè rồi cất kiếm Thiên Minh đi. 

             Hắn có thể cảm thấy bây giờ không nên dùng kiếm, bởi sức mạnh kiếm tâm tầng thứ mười mà đấu vượt cấp thì là không đủ. 

             Nếu hắn có thể tìm thấy kiếm đạo của riêng mình trong vô vàn các kiếm đạo thì khi ấy, một đường kiếm sẽ có uy lực của tự nhiên, đó mới là mạnh mẽ thật sự. 

             Kiếm thuật bị hạn chế bởi kiếm tâm, cho nên hắn phải dùng cách khác thì may ra mới thắng Bạch Lãnh được. 

             Nếu là trước kia thì trông thấy Bạch Lãnh một cái là Mục Vỹ co giò chạy ngay. 

             Nhưng bây giờ, hắn đã đột phá cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, sức mạng ngang tàng khiến hắn cảm thấy tràn đầy thực lực từ các võ kỹ. 

             Thực lực này khiến hắn tự tin hơn. 

             Thế nên hắn mới dám đấu với Bạch Lãnh. 

             Năm sợi Khốn Thiên Toả xuất hiện, nhưng chúng không bay về phía Bạch Lãnh, mà lại tấn công những người ở phía sau gã ta. 

             Hắn không muốn khi mình dồn hết lực để đấu với Bạch Lãnh xong, lại bị thuộc hạ của gã ta tấn công tiếp. 

             Tốt nhất là dọn sạch đám râu ria ấy trước, thì hắn mới yên tâm đối phó với Bạch Lãnh được. 

             “Dám ra tay với thuộc hạ của ta ngay trước mặt ta, ngươi tự tin quá rồi đấy”. 

             Bạch Lãnh bật cười rồi bổ nhào về phía Mục Vỹ như một con mãnh hổ. 

             Nhưng Mục Vỹ chẳng buồn để mắt đến gã ta, mà chỉ tập trung xử lý đám người ở phía sau. 

             Lúc này, đòn tấn công của Bạch Lãnh đã tới. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!