Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

"Ồ, ra là Lôi Phong, còn vị này là Ma Phàm của tiểu thế giới Cự Ma đúng không?" 

             Nhìn Lôi Phong và Ma Phàm, nam tử mặc áo trắng cười ha ha: "Xin lỗi nhé, ban nãy bắn nhầm, nếu biết là các ngươi thì ta đã nương tay rồi!" 

             Sau khi nói với hai người, gã ta hướng mắt về phía Mục Vỹ và ngạc nhiên hỏi: "Hửm? Còn đây là?" 

             "Mục Vỹ của tiểu thế giới Ngũ Hành!" 

             "Mục Vỹ? Chưa nghe bao giờ!" 

             Bạch Lãnh nói rồi vung tay, tiếng kêu xé gió truyền đến, một cây kim châm bạc xẹt qua không khí, bay đến trước mặt Mục Vỹ. 

             Nhưng kim châm màu bạc đang bay thì bỗng uốn khúc khi còn cách Mục Vỹ nửa mét, sau đó rơi xuống đất làm phát ra tiếng keng. 

             "Ơ?" 

             Bạch Lãnh thấy vậy thì nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt hứng thú. 

             "Không chết à? Thú vị đấy, thú vị đấy!", gã ta cười to với hắn. 

             "Thú vị lắm à?" 

             Mục Vỹ đột ngột hỏi. 

             "Đương nhiên là thú vị rồi!", Bạch Lãnh tiếp tục cười: "Không ngờ tiểu thế giới Ngũ Hành có một người thú vị như ngươi đấy, nếu người đứng ở đó là Ngũ Hành Thạch Thương thì chắc đã chết từ đời nào rồi". 

             "Hình như ngươi rất thất vọng vì không giết được ta nhỉ!" 

             "Chứ gì nữa!" 

             Giọng diệu Bạch Lãnh lạnh dần, gã đáp: "Ai bảo ngươi làm ta mất mặt chứ!" 

             "Bạch sư huynh, đối phó hắn thì cứ để ta!" 

             Nhưng chưa đợi Bạch Lãnh ra tay thì một người thanh niên tiến lên, thích thú nhìn Mục Vỹ. 

             "Cẩn thận đấy Vấn Ngữ!" 

             "Bạch sư huynh yên tâm ạ!" 

             Bạch Lãnh là đệ tử cấp cao của núi Bạch Hổ trực thuộc tiểu thế giới Tứ Phương, quyền uy rất lớn, thực lực thì nằm tại tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử, Vấn Ngữ là đệ tử hạt nhân của núi Bạch Hổ, dưới quyền Bạch Lãnh nên được nhận không biết bao nhiêu là thứ tốt, thế mới có thể tiến tới cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất. 

             Không có Bạch Lãnh sẽ không có hắn ta bây giờ. 

             Hiện tại Mục Vỹ đang ở tầng một cảnh giới Sinh Tử, lại trông có vẻ như đang bị thương, đây chính là cơ hội cho hắn ta lập công. 

             "Tiểu tử, khoanh tay chịu trói đi, Bạch Lãnh sư huynh của ta không giết kẻ vô danh nên ta sẽ kết liễu tính mạng của ngươi. Nhớ lấy, tên ta là Vấn Ngữ". 

             "Ờ!" 

             Mục Vỹ vẫn không nhúc nhích, chỉ gật đầu và đáp: "Vậy ngươi cũng phải nhớ, ta là Mục Vỹ!" 

             Câu vừa dứt, hai bóng người lập tức lao vào đánh nhau. 

             Vấn Ngữ tiến tới chỗ Mục Vỹ với một chiếc búa nhỏ và nhẹ được rót đầy chân nguyên và tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong tay. 

             Bạch Lãnh nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt với vẻ ung dung. 

             Gã ta rất tin tưởng vào thực lực của Vấn Ngữ. 

             Nghĩ đến đây, Bạch Lãnh không quan sát cuộc chiến của hai người nữa mà đưa mắt vè phía Ma Phàm, hỏi: "Ma Phàm, chắc ngươi biết bí mật trong núi Điệp Không này chứ?" 

             "Ta không biết!" 

             "Ngươi mà không biết?", dáng vẻ cứng đầu, bất chấp của Ma Phàm làm Bạch Lãnh bực bội hừ lạnh: "Vậy thì xin lỗi, với kẻ không giúp ích được gì cho ta, trước giờ ta đều..." 

             "Á!" 

             Nhưng gã ta chưa kịp nói xong thì bất chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ bên cạnh. 

             Bạch Lãnh ngạc nhiên quá đỗi khi nghe thấy tiếng gào đau đớn ấy. 

             Chuyện gì vừa xảy ra vậy? 

             Bạch Lãnh ngoái đầu nhìn, bỗng nhận ra Vấn Ngữ đã bị kiếm đâm vào ngực từ khi nào. 

             Trường kiếm đâm thủng ngực Vấn Ngữ và đẩy tim hắn ta ra ngoài. 

             Từng giọt máu tí tách chảy xuống. 

             "Ơ? Hơn ba trăm điểm lận à, nhiều hơn Tử Vô Tẫn nhiều lắm luôn!", Mục Vỹ cười nhẹ. 

             Thấy cảnh này, Bạch Lãnh không còn tâm trạng tính sổ với Ma Phàm nữa mà cho người canh giữ hắn ta, mình thì tiến thẳng tới chỗ Mục Vỹ. 

             "Ngươi dám giết đệ ấy sao!" 

             Giọng Bạch Lãnh lạnh đến đáng sợ. 

             "Bộ ngươi mù hay sao mà hỏi?" 

             Mục Vỹ cũng không hề nể nang. 

             Hắn hiểu rồi, tại cái nơi Tử Nguyên Phong Địa này, nắm đấm của ai lớn hơn thì mọi việc do kẻ đó quyết định. 

             Bạch Lãnh có thể phóng tên bắn chết võ giả bốn tiểu thế giới để kiếm điểm mà không phải nói lời nào. 

             Vậy thì hắn giết Vấn Ngữ càng là chuyện đương nhiên rồi. 

             Vì kẻ này muốn giết hắn mà. 

             "Mục Vỹ! Ta nhớ cái tên này rồi!" 

             Bạch Lãnh nhìn Mục Vỹ chằm chằm, cất bước đi tới, khí thế dâng lên mãnh liệt. 

             "Dám giết đệ ấy thì ngươi đền mạng lại đi!" 

             Gã ta quát lớn rồi xông tới. 

             Tiếng đùng đùng vang lên. 

             Nhưng âm thanh ấy khác xa lúc trước. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!