“Mục Vỹ, ngươi có biết các cung điện này được làm bằng gì không?”
Lạc Tuyết ngẩn ra tới mức thất thần khi thấy cảnh tượng trước mắt.
“Không, cô biết à?”
Mục Vỹ hỏi ngược lại.’
“Ta mà biết thì còn hỏi ngươi làm gì?”
“Cũng đúng!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mới phản ứng lại, hình như hắn vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
Nhưng cả hai đã bị cảnh vật trước mắt làm cho chấn động, nên không còn để ý tới những vấn đề khác nữa.
Bọn họ bắt đầu bước dần xuống phía dưới.
Các cung điện đó trông vô cùng nguy nga.
Chúng không có khí thế vàng son, mà hiển diện với một kết cấu mạnh mẽ.
Đó mới là điểm khiến Mục Vỹ bái phục.
“Xuống xem sao đi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đi xuống núi.
Hiện giờ, đập vào mắt họ không hề có ai, mà chỉ là các cung điện có cửa hình vòm, không có thứ gì chặn cửa cả, các cánh cửa tò vò nối tiếp nhau như một vòm cầu, như hình thành các bức tường cho đại điện.
Bọn họ đi tới gần một cánh cửa, Lạc Tuyết nhìn vào đại điện ở bên trong thì thấy các toà cao ngất, sau đó cô ấy bước vào.
Cộc, Lạc Tuyết kêu la oai oái.
“Đau quá đi mất”
Lạc Tuyết ôm trán, sau đó giơ một ngón tay ra phía trước thì phát hiện có một màn chắn trong suốt mà mắt thường không nhìn thấy được.
“Ngươi cười cái gì?”
Thấy Mục Vỹ nhìn mình rồi phì cười, Lạc Tuyết hừ mắng.
“Xung quanh nơi này đều là các cánh cửa tò vò trống rỗng, nếu không có một tầng bảo vệ nào đó thì hơi buồn cười, tại cô dốt mà giờ còn mắng ta?”, Mục Vỹ xua tay nói.
“Coi như ngươi giỏi!”
Lạc Tuyết hừ một tiếng rồi giơ nắm đấm lên.
Một tay cô ấy nắm chặt thành nắm đấm, bộ giáp trên người Lạc Tuyết loé sáng, cô ấy hét lên rồi tung một quyền ra.
Bụp…
Nhờ một quyền mạnh mẽ đó mà người Lạc Tuyết gần như đã xuyên vào bên trong hơn mười mét, nhưng màn chắn ấy vẫn y nguyên.
Thấy vậy, Lạc Tuyết nghệt mặt ra.
Tấm màn chắn vô hình này như cái lò xo vậy, không thể phá vỡ được.
Nhưng ngay khi vừa tung một quyền ấy ra, Lạc Tuyết bỗng thấy có một lực phản phệ cực mạnh dội ngược lại.
“Ối!”
Lạc Tuyết hét lên rồi vội vàng quay người, chạy về phía Mục Vỹ.
Nhưng đã muộn.
Lực phản phệ ấy như một chiếc lò xo đã bị nén chặt hết cỡ, nó cứ thế tung ra rồi bắn ngược trở lại, Lạc Tuyết chỉ thấy lưng mình như bị một cái chăn bông đập vào, lực mạnh đến mức khiến cô ấy bay đập vào người Mục Vỹ.
Hai bọn họ va vào nhau, Lạc Tuyết nằm gọn trong lòng Mục Vỹ, vì lực phản kích quá mạnh nên thậm chí phần ngực của cô ấy còn bị Mục Vỹ chèn ép cho biến dạng.
Cuối cùng, Mục Vỹ phải giậm mạnh chân xuống đất thì hai người mới phanh lại được.
Người Lạc Tuyết bị ép sát vào ngực Mục Vỹ.
“Cô có sao không?”
“Sao chăng cái gì? Ngực ta bị ngươi đè bẹp rồi đây này”.
Lạc Tuyết kêu đau rồi vuốt ngực.
Thấy vậy, Mục Vỹ chỉ biết câm nín.
Nha đầu này đúng là vô tư.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”, Lạc Tuyết liếc Mục Vỹ rồi lườm hắn nói: “Ngươi bớt ra vẻ là người tốt đi, nhanh phá cái màn chắn kia đi!”
Mục Vỹ gật đầu rồi tiến lên.
Hơi nước bao phủ đôi tay hắn, một dòng nước màu đen tuôn ra rồi chảy về phía màn chắn đó.
Một lát sau, các giọt nước đã thấm vào bên trong cung điện, Mục Vỹ vung tay lên, ánh sáng màu vàng nhạt toả ra rồi hoà vào các giọt nước.
Thuỷ và kim đã lọt vào bên trong cung điện, Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, các giọt nước tiếp tục lan đi, nhưng xen lẫn với đó là sức mạnh của nguyên khí kim.
Các tiếng rắc rắc vang lên, tấm màn chắn vô hình đó bắt đầu xuất hiện các vết nứt rồi vỡ tan.
“Hừ! Ta biết ngay là ngươi có cách mà, vậy mà còn để ta làm trò cười”.
Lạc Tuyết vuốt ngực rồi hừ nói.
“Giờ không phải lúc tranh cãi đâu!”, Mục Vỹ cười nói: “Cô nên suy nghĩ xem tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì đi”.
Dứt lời, Mục Vỹ cất bước đi vào trong.
Khi lòng bàn chân hắn cảm nhận được âm thanh khi đáp đất, Mục Vỹ chợt sững người.
Mặt đất trông như những viên gạch được làm bằng cát, thế nhưng khi hắn giẫm chân xuống lại có cảm giác như đang đi trên nền đất cứng như sắt thép, thậm chí còn hơn thế.