Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

“Tại sao?” 

             Tại sao? 

             Mục Vỹ trợn mắt nhìn Lạc Tuyết như thể nhìn quái vật. 

             “Ngươi lại giở thói lưu manh đi!” 

             Lạc Tuyết vội che ngực rồi hừ nói. 

             “Giở thói lưu manh? Vớ vẩn là chết ở đây như chơi, ai rảnh đâu mà giở trò với cô?”, Mục Vỹ chán nản nói: “Bốn tiểu thế giới lớn này đều có khả năng giành vị trí trong tốp mười, cho nên họ mới bắt tay nhau để tiêu diệt tiểu thế giới Ngũ Hành ta trước, tiếp đó là tiểu thế giới Đấu Khải các cô”. 

             “À!” 

             Lạc Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. 

             “Nhưng các ngươi cũng yếu quá đi!” 

             Đột nhiên Lạc Tuyết nói một câu nghe kinh hãi: “Ta thấy ba bọn họ hận ngươi thấu xương, đừng nói với ta ngươi là người mạnh nhất của tiểu thế giới Ngũ Hành nhé?” 

             “Ờ!” 

             “Hả?”, Lạc Tuyết ngạc nhiên nói: “Tốt xấu gì, tiểu thế giới Ngũ Hành cũng đứng thứ mười mà, kiểu gì trong vòng năm mươi năm cũng phải có vài thiên tài cảnh giới Sinh Tử chứ? Sao lại không có ai thế này?” 

             Nghe thấy vậy, Mục Vỹ có vẻ lung túng. 

             Chẳng lẽ hắn lại nói đáng ra có ba người rất triển vọng, nhưng đều bị hắn giết hết rồi? 

             “Đúng là so với Đấu Khải thì bọn ta yếu hơn một chút thật”. 

             Lạc Tuyết mím môi nói: “Đúng vậy. Lần này, chúng ta có bốn võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất đến đây, gồm đại sư huynh Đấu Thiên, Liễu Cách, Hứa Thiên Nhất và ta. Ba người của các tiểu thế giới kia muốn đối phó bọn ta thì không có cửa đâu”. 

             “Bốn người ư!” 

             Lần này đến lượt Mục Vỹ ngạc nhiên. 

             Xem ra tiểu thế giới Đấu Khải có thể xếp trước tiểu thế giới Ngũ Hành một bậc cũng có nguyên do cả. 

             “Hình như họ đã phát hiện được nơi nào đó rồi, Lạc Tuyết cô nương, chúng ta tạm biệt tại đây thôi, chúng ta coi như đã cứu mạng lẫn nhau, từ giờ sẽ không liên quan gì nữa”. 

             “Khoan đã!” 

             Mục Vỹ đang định rời đi thì Lạc Tuyết hô lên: “Ngươi không được đi!” 

             “Tại sao?” 

             “Ban nãy tại ngươi nên ta mới bị cuốn vào, là ta đã cứu ngươi, ngươi chưa trả ơn ta thì không được đi đâu hết”. 

             “Được thôi, nếu sau này có cơ hội ta sẽ báo đáp cô sau”. 

             Nói rồi, Mục Vỹ lách người định đi luôn. 

             Nhưng Lạc Tuyết đã đi đến cạnh hắn rồi chặn ngay trước mặt nói: “Không có sau này gì hết, giờ ngươi có cơ hội báo đáp ta rồi đấy”. 

             Bây giờ? 

             Trông thấy dáng vẻ gấp gáp của Lạc Tuyết, Mục Vỹ ngập ngừng hỏi: “Đừng nói cô định bắt ta lấy thân báo đáp nhá?” 

             “Lấy thân báo đáp? Tên điên này, ngươi nghĩ gì thế hả?” 

             Lạc Tuyết hừ nói: “Ta muốn ngươi dẫn ra vào địa cung đó”. 

             Địa cung? 

             Trông thấy vẻ ngạc nhiên của Mục Vỹ, Lạc Tuyết nói: “Đại sư huynh ta nói trong sa mạc này có một kho báu do thần tiên để lại, nhưng không rõ vị trí cụ thể ở đâu trong biển cát này. Lúc ta tìm địa cung chẳng may đã bị rơi xuống đây”. 

             “Ban nãy, những người kia đã phát hiện ra địa cung, chắc chắc là nơi cất giữ kho báu đấy, chúng ta không thể để họ lấy kho báu của thần tiên đó được”. 

             Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ biết chán nản vỗ đầu. 

             Hắn định tách Lạc Tuyết ra để vào địa cung, sau đó lần theo nhóm Tử Vô Tẫn xem trò vui rồi tìm cơ hội làm ngư ông đắc lợi, nhưng không ngờ nha đầu này cũng đòi đi theo. 

             “Sao, ngươi định nuốt lời à?” 

             “Được rồi!” 

             Cuối cùng Mục Vỹ vẫn đành đồng ý rồi nhìn Lạc Tuyết nói: “Nhưng cô phải hứa là sẽ nghe lời ta, ít nhất là cho đến khi gặp lại đại sư huynh của cô”. 

             “Được! Chỉ cần ngươi đừng đưa ra yêu cầu quá đáng là được”. 

             “Ừm!” 

             Mục Vỹ bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn phải dẫn Lạc Tuyết theo. 

             Không biết lại có ai mò đến đây tiếp không nữa. 

             Người của tiểu thế giới Đấu Khải đã tìm được đến đây rồi thì chắc những người khác cũng sắp thôi. 

             Đến lúc đó, chắc lại đánh nhau toé khói để tranh giành mất. 

             Nhưng càng nhiều người được thu hút đến đây, Mục Vỹ càng mong đợi. 

             Thế thì hắn mới thừa nước đục thả câu được chứ. 

             Nhưng cùng với đó, Mục Vỹ cũng thấy hơi lo. 

             Nếu có thêm vai tên quái vật như Luân Vô Thường đến thì sao mà hắn đấu lại được, đến lúc ấy trốn được còn là may. 

             Quyết định xong, Mục Vỹ dẫn Lạc Tuyết đi về phía ngọn núi phía trước. 

             Trên đường đi, Mục Vỹ vẫn giấu khí tức lực linh hồn của mình, sau bảo cả Lạc Tuyết cũng làm vậy rồi cả hai tăng nhanh tốc độ. 

             Khoảng cách cả mấy dặm, mà họ chỉ mất có hơn mười phút. 

             Sau khi đến gần ngọn núi, họ leo lên một ngọn đồi cao mấy trăm mét, chỗ này khá kín mà lại có thể quan sát phía sau rất tiện. 

             Nhưng khi họ vừa lên đỉnh núi thì Lạc Tuyết đã ngẩn ra tại chỗ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!