Ngũ Hành Nguyên Long kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ được tạo ra từ sức mạnh khủng khiếp của năm bảo vật ngũ hành mà Mục Vỹ thu thập được.
Cộp cộp…
Ngay sau đó, có các tiếng động liên tiếp vang lên, Ngũ Hành Nguyên Long đâm sầm vào Trí Nhạc trong chiếc chuông, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Cuối cùng thì luồng sáng màu vàng cũng bắt đầu lay chuyển.
“Dừng tay, dừng tay!”
Bấy giờ, Trí Nhạc ở trong luồng sáng ấy mới cất giọng van xin.
Nhưng đến giờ mới chịu xin tha thì Mục Vỹ không cho qua nữa rồi.
Lực tấn công của Ngũ Hành Nguyên Long chẳng những không giảm bớt, mà còn mạnh hơn.
“Con lừa kia, ngươi rất thích độ hoá người khác cơ mà? Hôm nay, ta sẽ thay mặt phật tổ của các ngươi độ hoá cho ngươi”.
Ngũ Hành Nguyên Long gào thét điên cuồng rồi bổ nhào về phía cái chuông.
Rắc…
Đột nhiên có một tiếng nứt toác rất nhỏ vang lên.
Sau đó, Mục Vỹ đã nhoẻn miệng cười.
“Giết!”
Mục Vỹ hét lên rồi lao tới.
Năm con Nguyên Long tập trung một chỗ rồi cuộn tròn với nhau, sau đó tấn công cái chuông.
Rắc rắc, cuối cùng thì tiếng nứt đã rõ ràng hơn rồi.
Mục Vỹ bay vút lên cao rồi rút kiếm Khổ Minh ra, bảy đạo kiếm ấn hợp nhất thành một, sau đó tấn công Trí Nhạc.
Uỳnh…
Ngay sau đó, khi luồng sáng nổ tung, năm con Nguyên Long thuận thế chui vào, bảy đạo kiếm ấn cũng nối đuôi theo.
Các tiếng nổ dần lan ra, mặt đất mênh mông gồ lên, cát bụi bay khắp trời.
Mục Vỹ quay người lại nhìn Lạc Tuyết đang ngẩn ra tại chỗ, sau đó không nói không rằng nhấc bổng cô ấy lên rồi bay ra thật xa.
Sau cùng, tiếng nổ cũng dần tắt, Mục Vỹ cảm thấy điểm của mình lại tăng thêm, thứ hạng cũng được nâng thêm ba bậc.
Hai mươi chín.
“Con lừa này đúng là cái dạng không ra gì, tích được những hơn trăm điểm rồi đấy”, Mục Vỹ khẽ lẩm bẩm.
“Thả ta ra!”
Thấy vụ nổ đã kết thúc, bấy giờ Lạc Tuyết mới phản ứng lại rồi đỏ mặt gào lên.
“Được, thả luôn!”
Mục Vỹ buông tay khỏi vòng eo mảnh khảnh của Lạc Tuyết, thả cô ấy ra.
“Vô liêm sỉ!”
Thấy vậy, Lạc Tuyết hừ nói.
“Đó là hình phạt cho cô!”
Mục Vỹ hậm hực nói: “Nếu ban nãy, cô cứu ta ngay thì giờ đâu có lắm chuyện thế này”.
“Sao ta biết được ngươi có phải người tốt hay không?”
“Thế giờ đã biết chưa?”
Thấy ánh mắt háo sắc của Mục Vỹ nhìn vào người mình, Lạc Tuyết hầm hừ nói: “Giờ ngươi muốn gì?”
“Tại nơi rừng sâu núi hoang mà cô lại ăn mặc lồ lộ thế này, còn ta thì đói khát đã lâu, cô nói xem ta muốn gì?”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết che ngực rồi hoảng hốt nhìn Mục Vỹ.
Ban nãy, chính mắt cô ấy đã thấy Mục Vỹ giết Trí Nhạc.
Trong khi cô ấy không thể làm gì Trí Nhạc bằng thực lực của mình.
Mục Vỹ mạnh hơn cô ấy rất nhiều, nên cô ấy không phải đối thủ của hắn.
“Ngươi dám!”
Lạc Tuyết đứng thẳng người quát.
Song, Mục Vỹ chợt tiến lên một bước, sau đó bịt miệng Lạc Tuyết lại rồi nói nhỏ: “Im lặng!”
Các tiếng xé gió lậ tức vang lên, cả đám người bay tới.
Ba người đi đầu thì Mục Vỹ đã quá quen mặt rồi.
Đó là Tử Vô Tẫn, Lôi Phong và Song Thư Vũ!
Trông thấy ba người họ dẫn đầu cả đoàn quân hàng trăm người, Mục Vỹ lập tức nín thở, sau đó thu hết lực linh hồn vào trong Tru Tiên Đồ.
Lúc này, Lạc Tuyết cảm thấy bên cạnh mình như chỉ còn không khí, chứ không có ai hết.
Song, khi thấy Mục Vỹ làm vậy, Lạc Tuyết biết đám người kia không dễ dây vào nên cũng nhanh chóng nín thở, ánh sáng trên bộ khôi giáp màu đỏ cũng tối hơn, khí tức của cô ấy cũng đã hoàn toàn biến mất.
Thấy dáng vẻ đắc ý của Lạc Tuyết, Mục Vỹ không nhận xét gì.
Hiện giờ, có ba người trong đám đông kia đang lục soát xung quanh.
“Là khí tức của Trí Nhạc, đúng đấy!”
Tử Vô Tẫn nói.
“Hắn chết rồi!”
Song Thư Vũ cũng mở lời một cách khó khăn.
“Có người giết hắn rồi ư!”, Lôi Phong hừ nói: “Chúng ta luôn đi với nhau nên không thể là chúng ta được, chắc chắn có kẻ ngấm ngầm động thẻ”.
“Hay là Luân Vô Thường?”
Tử Vô Tẫn nói: “Đừng quên hắn cũng rơi xuống cùng với chúng ta, nhưng giờ thì không thấy đâu nữa rồi. Người có thể giết Trí Nhạc chỉ có thể là hắn và Luân Vũ gì đó thôi”.
“Còn một người nữa đấy”, Song Thư Vũ lạnh giọng nói.
“Mục Vỹ”.
Cả ba đều trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Tử Vô Tẫn lên tiếng trước: “Khả năng cao nhất là Luân Vô Thường, sau mới đến Mục Vỹ. Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải hợp sức lại, nếu không đơn độc gặp phải Luân Vô Thường là xong đời ngay”.
“Ừm!”
Nghe thấy thế, cả ba đều gật gù.
Họ buộc phải hợp lực với nhau, nếu không khi gặp Luân Vô Thường hoặc Mục Vỹ thì sẽ bị một trong hai người đánh bại.
Các tiếng xé gió lại vang lên, ba người bay đi dò la xung quanh đã trở về.
“Có phát hiện gì không?”, Tử Vô Tẫn hỏi ngay.
“Trong ngọn núi ở phía bên kia có một quần thể cung điện”.
“Quần thể cung điện?”
Nghe thấy vậy, ba bọn họ đều ngẩn ra.
Lẽ nào họ vô tình tìm được mật địa rồi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!