"Dâm trước giết sau chứ gì nữa!", Mục Vỹ nói một cách bực bội.
"Đừng mà!", Lạc Tuyết mặt như đưa đám: "Ta không muốn chết, ta vẫn còn nhiều chuyện phải làm".
Vẻ mặt lúc này của cô ấy làm Mục Vỹ dở khóc dở cười.
"Mục thí chủ, giờ ngươi không còn thời gian lo cho người khác đâu, liệu mà nghĩ cách trốn đi!", Trí Nhạc đi tới nhìn Mục Vỹ, vẻ phấn khích trong mắt gã ta rõ đến mức không cần nói cũng biết.
"Nghĩ cách trốn gì nữa? Chờ chết cho rồi!"
Mục Vỹ nhún vai, đáp: "Cơ mà con lừa trọc kia, tiểu thế giới Di Lặc các ngươi ai cũng đạo đức giả như vậy không thấy mệt à?"
"Lúc nào rồi mà ngươi còn thở ra câu đó!"
Lạc Tuyết buồn rười rượi: "Ngươi lo nghĩ cách sống sót đi chứ, ta không muốn, ta không muốn bị con lừa trọc đó... Oa..."
Mục Vỹ nghe cô ấy gọi Trí Nhạc là con lừa trọc thì bật cười.
"Cười? Ngươi còn tâm trạng để cười à!"
"Ai bảo cô?", hắn không còn gì để nói: "Nếu cô giải phong ấn thì con lừa trọc đó đã chết từ đời nào rồi".
"Ta có biết gã đạo đức giả thế đâu!"
Lạc Tuyết ấm ức nhìn Mục Vỹ: "Mà phải nói ngươi ấy, nhìn bỉ ổi quá trời, có giống người tốt đâu!"
"Ta không giống người tốt chỗ nào?", Mục Vỹ cố gắng phản bác.
"Hai vị thí chủ, dừng nói chuyện được rồi đấy!"
"Ngươi câm miệng!"
"Ngươi câm miệng!"
Mục Vỹ và Lạc Tuyết gần như quát lên cùng một lúc.
Bị hai người hét vào mặt, Trí Nhạc lập tức nổi đóa.
"Câm miệng?", gã ta hừ lạnh: "Để xem bị ta hóa độ xong còn bảo ai câm miệng được!"
Nói rồi Trí Nhạc bước về phía Lạc Tuyết.
Thôi xong!
Thấy con lừa trọc bắt đầu lại gần mình, Lạc Tuyết nói thầm trong bụng: Con lừa trọc kia muốn "xử" mình trước mặt Mục Vỹ à!
"Khoan đã!", Lạc Tuyết vội vàng nói: "Ngươi giết hắn trước đi!"
Cái gì?
Mục Vỹ hết hồn.
Tiểu nha đầu này điên rồi à?
"Không không không, bần tăng đột nhiên nghĩ nếu hóa độ cô ngay trước mặt Mục thí chủ thì chắc chắn sẽ hay ho lắm đây, đúng không nào Mục thí chủ?"
Tổ sư tên biến thái này!
Mục Vỹ thầm mắng trong bụng, ngoài mặt lại tỏ ra không cam tâm.
"Ơ kìa! Mục Vỹ, ngươi cứu ta đi chứ! Ta bị ngươi hại mà ngươi còn đứng sững ra đó nữa à!", thấy Trí Nhạc hứng thú như vậy, Lạc Tuyết hốt hoảng la lớn.
"Cứu cô? Tại sao ta phải cứu cô!"
Mục Vỹ trầm giọng quát. Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn vung tay, một tia sáng lóe lên phá vỡ Tứ Phương Kết Ấn rồi tấn công Trí Nhạc.
Lạc Tuyết Thần Châm!
Thứ Mục Vỹ vừa thi triển chính là Lạc Tuyết Thần Châm.
Mặc dù Tứ Phương Kết Ấn có thể giam cầm hắn nhưng cấp bậc của Lạc Tuyết Thần Châm đã gần bằng Tiên Khí, chỉ ấn pháp nhỏ nhoi này thôi vẫn chưa đủ để cản chân nó.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đã thế lại ngay lúc Trí Nhạc tiến lại gần Lạc Tuyết.
"Muốn đánh lén à? Đừng có mơ!"
Trong chốc lát, Trí Nhạc bỗng nhiên quay phắt người lại và đánh một đạo Vạn Tự Chân Ngôn ra.
Thứ gã ta vừa thi triển chính là tuyệt kỹ của tiểu thế giới Di Lặc - Vạn Tự Chân Ngôn Quyết!
Một chữ phá vạn pháp, thủ đoạn của Mục Vỹ quá xảo trá, gã ta đành lên tinh thần đề phòng hết mức có thể thôi.
Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự đoán của Trí Nhạc là sau khi Vạn Tự Chân Ngôn của mình được tung ra làm dấy lên âm thanh đùng đùng vang dội không ngừng.
Tia sáng kia phá vỡ Vạn Tự Chân Ngôn của gã ta một cách nhanh gọn tạo ra một cái lỗ nhỏ ở chính giữa, rồi bay thẳng đến mặt gã ta.
Giây phút ấy, Trí Nhạc thấy tính mạng mình như đèn treo trước gió.
Không chút do dự, gã ta lập tức triệu hồi cái chuông vàng về bảo bọc bản thân rồi liên tục bước lùi.
"Tiểu nha đầu, đừng ngơ ra đấy nữa, giải phong ấn cho ta mau lên".
Bấy giờ Lạc Tuyết mới phát hiện mình không còn bị giam cầm nữa, tuy sức mạnh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng giải phong ấn thì không thành vấn đề.
Cô ấy bước đi thật nhanh rồi kết ấn và đặt nó lên Tứ Phương Kết Ấn.
Tiếng rắc rắc rắc rắc truyền đến, Tứ Phương Kết Ấn vỡ tan toàn bộ.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc dấu ấn bị phá vỡ, Lạc Tuyết thấy Mục Vỹ đưa hai tay toan tóm lấy hông mình bằng gương mặt dữ tợn.
Thôi chết rồi!
Khoảnh khắc đó, cô ấy không kịp phản kháng, lòng đau khổ vô cùng.
Vừa mới thoát khỏi miệng cọp thì rơi vào bầy sói.
Tên Mục Vỹ này trông cứ như muốn nuốt chửng cô ấy vậy.
Hông bị hắn nắm chặt, một thứ cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng Lạc Tuyết.
Ầm...
Thế rồi, một tiếng động lớn đinh tai nhức óc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ suy bụng ta ra bụng người của Lạc Tuyết.
"Này, nghĩ cái gì thế hả? Có biết suýt chút nữa đã chết rồi không?"
Mãi đến lúc này, Lạc Tuyết mới nhận ra vị trí của mình và Mục Vỹ đã hoán đổi cho nhau, sau lưng Mục Vỹ thì xuất hiện ba luồng sáng rồi hợp thành một, chưởng ảnh được tung ra bởi Trí Nhạc bùng nổ ánh sáng vàng chói lóa rồi tan nát.
"A!"
Thấy cảnh này, Lạc Tuyết mới biết Mục Vỹ vừa cứu mình!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!