Đấu Thiên nói: “Lần này, tiểu thế giới Cự Ma đứng thứ tám và tiểu thế giới Tứ Phương đứng thứ bảy chưa thấy có thiên tài nào xuất hiện, chưa hẳn chúng ta đã hết cơ hội vượt qua họ đâu”.
“Hơn nữa, tiểu thế giới Thiên Bảo đứng thứ sáu luôn là nơi buôn bán lớn nhất trong các tiểu thế giới. Họ biết kinh doanh, nhưng lực chiến đấu thì không mạnh. Lần này, ta nghe nói tiểu thế giới này chỉ có hai thiên tài nữ của nhà họ Diệu thôi, ta đoán chắc cũng không mạnh đâu”’.
Thế lực duy nhất ở tiểu thế giới Thiên Bảo là Thiên Bảo Động Phủ. Trước kia, có mấy gia tộc lớn cai quản thế lực này, nhưng về sau đều bị nhà họ Diệu - một gia tộc lớn trong số đó độc chiếm quyền lực và thống trị tiểu thế giới.
Hơn nữa, nhiều năm qua, nhờ tài tính toán và thuận buồn xuôi gió trong làm ăn với các tiểu thế giới nên Thiên Bảo mới lọt vào tốp mười, họ không mạnh, nhưng lại rất giàu có.
“Tạm thời chưa nói những chuyện này vội, chỉ cần có thể tìm thấy Sa Cung và lấy được bảo bối hoặc truyền thừa thì chắc chắn thế lực của chúng ta sẽ tăng thêm một bậc nữa. Đến lúc đó, không biết vị trí cuối cùng sẽ về tay ai đâu”.
“Đúng vậy!”
Mọi người tiếp tục tiến lên phía trước, chỉ biết cắm đầu đi trên hoang mạc rộng lớn như những con ruồi không đầu.
“A!”
Đúng lúc này, Lạc Tuyết lanh lợi bỗng hét lên thất thanh, mặt cô ấy tái mét, một chân đã lún vào biển cát.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, khiến mọi người không phản ứng kịp.
Đấu Thiên giơ tay ra, nhưng chỉ chộp được không khí.
Lạc Tuyết cứ thế lún xuống biển cát rồi biến mất.
Sa mạc trông rất yên bình này lại ẩn chứa nguy hiểm khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu sư muội!”
Thấy Lạc Tuyết đã bị nhấn chìm, những người khác đều ngẩn ra.
Lạc Tuyết đã là cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, mà cũng không phản ứng lại kịp trong tình huống đó, vậy ai có thể làm được đây?
Mọi người ở đây lập tức tái mặt, đều thầm thấy may vì người rơi xuống không phải mình, nhưng sau đó lại lo cho sự an nguy của Lạc Tuyết.
“Đại sư huynh, huynh làm gì thế?”
Thấy Đấu Thiên hình như muốn nhảy xuống đó, Liễu Cách và Hứa Thiên Nhất đều vội vàng kéo lại.
“Ta phải đi cứu tiểu sư muội”.
Đấu Thiên tự trách nói: “Tại ta sơ ý nên tiểu sư muội mới gặp nạn, ta phải đi cứu muội ấy!”
“Không được!”
Gần như cả Liễu Cách và Hứa Thiên Nhất đều ngăn Đấu Thiên lại.
Y là người phụ trách của bọn họ trong chuyến đi này, nên không thể xảy ra chuyện gì được.
“Nếu đi thì chúng ta cùng đi!”
Liễu Cách và Hứa Thiên Nhất nói rồi cũng định nhảy xuống.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, Đấu Thiên chợt cản hai người kia lại, sau đó y bật cười lớn nhìn về phía trước rồi nói năng lộn xộn: “Kia rồi, chính là chỗ này!”
“Đại sư huynh, chỗ này gì cơ?”
“Sa Cung! Sa Cung mà tiền bối thần tiên đó đã để lại ở đây này”.
Đấu Thiên nhìn chiếc la bàn trong tay thì thấy mũi kim đã đứng im.
“Trước khi đi, sư phụ đã đưa cho ta chiếc Đấu Thiên Bàn này để dò đường đến Sa Cung, nhất định là đây rồi, không sai được đâu”.
Đấu Thiên tiến lên phía trước.
Ngay sau đó, y đã biến mất.
Trông thấy vậy, Liễu Cách và Hứa Thiên Nhất cũng lập tức đi theo.
Không cần biết có phải Sa Cung ở đây hay không, nhưng vì tiểu sư muội thì bọn họ cũng không thể đứng im không làm gì được.
Cả đám lần lượt nhảy xuống, sau đó biển cát đã khôi phục lại vẻ im ắng.
“Đau đau…”
Mục Vỹ mở mắt ra, sau đó chỉ thấy khắp mình mẩy như bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
“Chết tiệt!”
Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện người mình không còn chút sức lực nào.
Hắn vẫn đang ở trong Tứ Phương Kết Ấn của Luân Vô Thường.
“Đáng chết!”
Mục Vỹ ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu kỹ về sức mạnh của kết ấn này.
May mà trong lúc bị bão cát cuốn lấy, dù hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng sức mạnh của cơn bão đã phá hỏng một phần trong không gian này nên hắn mới có thể sống sót được.
Nhưng sau một hồi nghiền ngẫm, Mục Vỹ phát hiện hình như sức mạnh mà Luân Hồi Giới Pháp của Luân Hồi Các thi triển là một kiểu trận pháp nhỏ, hơn nữa còn thuộc dạng phức tạp và khó hiểu.
Nhưng sau khi mày mò, hắn đã phát hiện ra vài chỗ sơ hở.
Mục Vỹ bình tĩnh lại để tìm tòi, cuối cùng cũng lần ra được khe hở.
Bên ngoài!
Lần này, Mục Vỹ phải đờ người ra luôn.
Sau khi mày mò ra được kẽ hở, hắn đã suy nghĩ về điểm yếu của kết ấn.
Nhưng nó lại nằm ở bên ngoài.
Thậm chí, chỉ cần hắn chạm ngón tay một cái là kết ấn này sẽ vỡ tan ngay.
“Ai lại chơi thế cơ chứ!”
Mục Vỹ cạn lời.
Hắn nhìn xung quanh thì chỉ thấy một màu vàng sậm, Mục Vỹ còn nghi có phải mình rơi từ trên xuống không.
Nhưng hắn chưa chết thì chắc đám Luân Vô Thường cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!