Cùng với tiếng nổ lan ra xa đó thì cũng có các tiếng động lạ khác vang lên, khiến người nghe inh tai nhức óc.
Song, Phong Động Thiên không biết rốt cuộc ai thắng ai thua.
Trong màn khói bụi mù mịt, cuối cùng thì kim long cũng tan biến giữa trận giao chiến của hai người, các tia sáng toả ra bốn phía nên mọi người không rõ cảnh tượng bên trong như thế nào.
Trong tình huống này, đến Phong Động Thiên cũng không dám hành động sơ suất.
Vù…
Đúng lúc này, chợt có một tiếng xé gió vang lên.
Một cái lò luyện to oành bất ngờ bay ra ngoài.
Tốc độ bay của nó rất nhanh, đến mức dù Phong Động Thiên đã nhìn thấy, nhưng vẫn không né được.
“Chết tiệt!”
Trông thấy lò luyện Phong Linh bay về phía mình, Phong Động Thiên lập tức chửi thề một câu rồi thi triển thân pháp.
Hắn ta là người của tiểu thế giới Phong Hành nên đương nhiên rất am hiểu về lĩnh ngộ và cách vận dụng của ý cảnh thuộc tính Phong.
Cái lò luyện này muốn đập trúng vào người hắn ta là rất khó.
“Phong Chi Ai Thương!”
Phong Động Thiên khẽ hô lên một tiếng rồi biến mất tại chỗ, các tàn ảnh phiêu tán khắp nơi, khó phân biệt thật giả.
Nhưng lúc này, lò luyện Phong Linh đã chọn một hình bóng rồi lao thẳng về phía đó, mà không quan tâm đến các ảo khác nữa.
“Khốn kiếp!”
Phong Động Thiên hét ầm lên: “Sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”
“Có gì mà không phát hiện được?”
Mục Vỹ bước ra trong màn sương khói, mặt hắn hơi tái, miệng hộc máu, nhưng đã bị hắn nuốt trở lại.
Đòn tấn công trí mạng cuối cùng của Bạo Thiên Minh vô cùng khủng khiếp.
Nhưng Mục Vỹ không bị thương bởi đòn tấn công ấy, mà là do Lạc Hồn Đao.
Lúc này, hắn đang cầm Lạc Hồn Đao trong tay rồi.
Song, thanh đao này đã mất đi linh tính, nó nằm im bất động như một cái xác không hồn.
“Không thể nào!”
Phong Động Thiên không tin!
Hắn ta là võ giả của tiểu thế giới Phong Hành, nơi này có lĩnh ngộ vô cùng tuyệt diệu với gió, sao hắn ta có thể bị phát hiện được.
Nhưng hắn ta không hề biết rằng, Mục Vỹ đã lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính Phong, hơn nữa còn hấp thu nguồn gió, nếu hắn ta bàn về gió trước mặt Mục Vỹ thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
“Trên đời thiếu gì chuyện không thể, nhưng giết ngươi thì là chuyện trong tầm tay của ta!”
Mục Vỹ mỉm cười, kiếm Thiên Minh đã xuất hiện trong tay hắn, lò luyện Phong Linh tiếp tục bay về phía Phong Động Thiên.
Gần như ngay sau đó, Mục Vỹ đã cùng lúc thi triển ba môn bí kíp là Luyện Cốt Thánh Thể, Bách Luyện Kim Thân, Kim Cang Thánh Thể để bảo vệ cơ thể.
Ba bí kíp hộ thân này có màu vàng, màu ánh kim và màu xanh, chúng hình thành một vòng bao vệ bao quanh người Mục Vỹ.
Tiểu thế giới Phong Hành lĩnh ngộ sức mạnh của gió, đây là một loại sức mạnh dẻo dai, nhưng khi lao đi với tốc độ nhanh, sẽ hình thành đao gió với lực tàn phá khủng khiếp.
Vì thế, Mục Vỹ không thể sơ suất được.
Xét về một mức độ nhất định thì lực tàn phá của đao gió còn đáng sợ hơn cả thương và kiếm.
“Đáng chết! Bạo Thiên Minh đúng là tên vô dụng, thế mà bị Mục Vỹ giết, đúng là đồ bỏ đi!”
Phong Động Thiên không ngừng quát nạt với vẻ giận dữ.
Ban nãy, hắn ta có thể đánh cho Ngũ Hành Thạch Thương bị thương nặng, thêm ưu thế người đông của tiểu thế giới Phong Hành nữa thì giết Ngũ Hành Thạch Thương không phải là khó.
Nhưng bây giờ thì mọi thứ loạn hết cả lên rồi.
Ngược lại thành hắn ta bị Mục Vỹ đuổi cho chạy tán loạn.
Như vậy thì sao hắn ta không điên tiết được cơ chứ!
“Nếu không có cái lò luyện kỳ quái này thì có thêm mười người như ngươi cũng không thể giết ta được”, Phong Động Thiên nhìn Mục Vỹ rồi vừa né đòn tấn công của lò luyện Phong Linh, vừa vung kiếm lên chém.
“Tiếc là ta lại có cái lò luyện này”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi nhấc kiếm Thiên Minh lên tấn công Phong Động Thiên.
Cùng lúc đó, thấy Mục Vỹ đích thân ra tay tấn công mình, Phong Động Thiên nhếch mép, nở một nụ cười âm hiểm.
Hắn ta vung tay lên, một tấm lưới màu vàng cực to đã xuất hiện.
Cái lưới đó đã ụp lò luyện Phong Linh lại.
Lò luyện Phong Linh đã bị khống chế, Phong Động Thiên nhanh chóng giơ kiếm tấn công Mục Vỹ.
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi thật sao?”
Phong Động Thiên cười lạnh không ngừng: “Ta chỉ muốn xem rốt cuộc ngươi ngu dốt đến mức nào rồi tấn công ta thôi!”
Nói rồi, Phong Động Thiên cất bước.
Liên tiếp có tiếng động vang lên.
“Phong Tiếu Cửu Thiên!”
Ngay sau đó, khi Phong Động Thiên tiến lên, thứ toả ra từ thanh trường kiếm của hắn ta không phải kiếm khí, mà là đao gió.
“Mục Vỹ, ta chỉ chờ ngươi ra tay để hạ ngươi trong một đòn thôi!”
“Hả? Thế ư?”
Trông thấy đao gió đó, Mục Vỹ không ra tay ngay, mà vẫn đứng im, không làm gì cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!