Vô Cực Ngạo Thiên đứng giữa không trung quan sát mọi người, sau đó nhoẻn miệng cười.
“Các vị, đại chiến Bách Giới diễn ra năm mươi năm một lần lại bắt đầu rồi”.
Giọng nói êm dịu của ông ta truyền vào tai mọi người.
“Giờ, Vô Cực Ngạo Thiên ta sẽ nhắc lại quy tắc cho các thiên tài ở đây thêm một lần nữa”.
Giọng nói của Vô Cực Ngạo Thiên rất dễ nghe, không hề có vẻ kiêu ngạo, khinh khi nên khiến người ta thấy yên lòng. Bầu không khí căng như dây đàn ở khoảng đất trống mênh mông lập tức dịu đi trước giọng nói của ông ta.
“Thứ nhất, sẽ không hạn chế số lượng đệ tử của chín trăm chín mươi chín tiểu thế giới tham gia đại chiến Bách Giới, song tuổi tác bắt buộc phải dưới năm mươi. Các vị có mặt ở đây đều là cường giả đỉnh cao, cho nên ta nghĩ sẽ không ai để bất kỳ trường hợp sai sót nào xuất hiện đúng không!”
“Thứ hai, mỗi một đệ tử tiến vào Tứ Nguyên Phong Địa đều lại để lại môt luồng lực linh hồn, để chúng ta còn tính điểm và thứ hạng. Đến lúc đó, các ngươi cũng sẽ nhìn thấy điểm số của mình”.
Dứt lời, Vô Cực Ngạo Thiên nhìn xuống mọi người.
Thấy vậy, mọi người đều không dám khinh suất, vội vàng làm như lời ông ta nói ngay.
Vô Cực Ngạo Thiên vung tay lên, các lực linh hồn ấy đã được xếp gọn gàng ngăn nắp trên bầu trời.
Ngay sau đó, trên không trung đã xuất hiện chi chít các con số.
Nhưng tất cả đều là số không!
“Điểm xuất phát của tất cả mọi người đều bắt đầu là không, một khi các ngươi giết người, không cần biết thực lực mạnh thế nào đều sẽ được một điểm, ngoài ra khi các ngươi giết được đối thủ thì điểm tích tuỹ của người đó cũng thuộc về các ngươi!”
Quá dữ!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ không nhịn được cảm thán!
Giết một người chỉ được tích một điểm thôi.
Nhưng ở đây có cả trăm nghìn người, hơn nữa giết được họ rồi còn cướp được điểm của họ nữa.
Đúng là một trận đấu chém giết thực thụ rồi!
Sau khi vào Tứ Nguyên Phong Địa thì họ không còn là người nữa, mà đều là dã thú cả, vì chỉ có chém giết thì mới giữ được mạng sống.
Vô Cực Ngạo Thiên mỉm cười nói: “Bây giờ, trong đầu mọi người đều có một bảng điểm để mọi người biết rõ sự thay đổi trên bảng xếp hạng. Nhưng mỗi người chỉ có thể thấy được điểm và thứ hạng của mình thôi, chứ không thấy của người khác được”.
“Cùng với đó, chúng ta ở ngoài này cũng chỉ có thể thấy được sự biến động trong điểm số và thứ hạng của mọi người thôi, thủ lĩnh của các tiểu thế giới đều đang ở đây nên ta nghĩ ai muốn chơi xấu cũng không được đâu”.
“Hay đấy!”
Mục Vỹ cười nói: “Vậy là mỗi người chỉ thấy được điểm của mình thôi, dù đối thủ có đứng trước mặt thì cũng không rõ hắn đã tích được bao nhiêu điểm!”
Vô Cực Ngạo Thiên nói tiếp: “Vị trí trong tốp mười đương nhiên rất quan trọng, nhưng các vị đừng quên một điều Tứ Nguyên Phong Địa là một không gian kỳ quái, kho báu thì vô số nhưng nguy hiểm cũng bạt ngàn, song khéo lại có cả Tiên Khí xuất hiện đấy”.
“Những người không có khả năng lọt vào tốp mười hoàn toàn có thể đi tìm kho báu!”
“Nhưng ta cần phải nói cho các ngươi biết một điều, khi vào Tứ Nguyên Phong Địa rồi thì tính mạng mới là quan trọng nhất!”
Sau khi nói xong, Vô Cực Ngạo Thiên xua tay, các con số như bàn cờ trên bầu trời lập tức phát sáng như những vì sao.
Có tất cả một trăm nghìn chín trăm ba mươi hai người!
Mục Vỹ biết khi ai đó bị giết thì sẽ có một điểm sáng vụt tắt.
Không biết sẽ có bao nhiêu người may mắn trở ra trong số những người này đây.
Vì hắn biết, đa số mọi người đều sẽ bỏ mạng trong Tứ Nguyên Phong Địa.
Song, dù biết là thế, nhưng các tiểu thế giới vẫn đổ xô đến đây.
Cơ duyên và nguy hiểm luôn tồn tại song song với nhau, càng nguy hiểm thì càng có cơ duyên lớn.
Chỉ cần có đệ tử trong môn phái họ lấy được bảo vật hay tìm được nơi cất giữ kho báu, sau đó trốn đi được một thời gian thì khéo vẫn có cơ hội sống sót.
Không phải chỉ có một người có suy nghĩ này.
Nhưng một khi chết rồi thì còn gì nữa.
Cho nên mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Các vị, giờ chúng ta hãy cùng nhau mở Tứ Nguyên Phong Địa thôi!”
“Được!”
Vô Cực Ngạo Thiên vừa nói dứt câu, bốn bề đã dậy sóng.
Ngay sau đó, các thủ lĩnh đi cùng với đệ tử môn phái mình đến đây đều bay vút lên cao.
Tiếp đó, các lão tổ vây quanh các thí sinh đều thi triển tài năng của mình.
Mặt đất rộng thênh thang chợt có biến động, vị trí đứng của tất cả mọi người đều xuất hiện những tia sáng lấp lánh.
Các tiếng vù vù liên tục vang lên.
“Tứ Nguyên Phong Địa, mở!”
Sau một tiếng hô khẽ, đã có một vòng xoáy đen xì khổng lồ xuất hiện ở chỗ mọi người đang đứng, nó giống hệt một con ác thú đang há cái miệng to oành ra.
Ngay sau đó, một lực hút cực mạnh đã kéo mọi người vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!