"Ơ? Tiếp nữa à?"
Thấy Ngưu Oa lại xông lên, Ly Cương cười nhạo: "Tiểu tử kia, không phải ta xem thường ngươi đâu nhưng thực lực hiện tại của ngươi kém cỏi quá!"
"Lại lần nữa!"
Ngưu Oa mặc kệ gã ta đang nói gì, bước ra một bước nhìn Ly Cương, trông y giống hệt một con trâu cứng đầu, không biết tiến lùi.
"Tiểu tử kia, hôm nay ta sẽ hạ gục ngươi!"
Ly Cương bắt đầu bực mình, tiến lên hòng tấn công Ngưu Oa.
Thế nhưng giờ phút này Ngưu Oa không hề chùn bước, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng gã ta.
So với vừa rồi, y như biến thành một người khác, hừng hực ý chí chiến đấu.
Dù vậy thì Ly Cương cũng không sợ.
"Phá Phong Kình!"
Gã ta cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, lao tới chỗ Ngưu Oa và tấn công bằng một cú đấm.
"Tới đây!"
Ngưu Oa không hề sợ hãi, vẫn xông lên.
Nhưng lần này y không tung đòn một cách loạn xạ nữa mà tấn công phần bụng của Ly Cương.
Hoàn toàn mặc kệ các đòn công kích, Ngưu Oa đấm đá túi bụi vào người gã ta.
Trước cảnh tượng đó, mọi người đều xì xào lấy làm lạ.
Lối đánh của Ngưu Oa như đặt cược cả mạng sống vậy, nhưng một lúc sau, những người xung quanh ngạc nhiên phát hiện lối đánh liều mạng của Ngưu Oa đem lại tác dụng rất lớn.
Từ đầu đến cuối Ly Cương chỉ bị tấn công vào một vị trí, nhưng vị trí ấy lại khiến gã ta có vẻ không chịu đựng nổi, từ từ yếu thế.
Sao lại như vậy?
Ai cũng kinh ngạc vì cảnh tượng ấy.
"Khốn nạn, khốn nạn!"
Ly Cương tức giận gầm lên, nhìn Ngưu Oa đang đứng ở đối diện.
Gã ta hứng nhiều đòn lắm rồi nhưng Ngưu Oa còn thảm hại hơn gã ta, toàn thân không có chỗ nào là không sưng tấy.
Dù vậy, Ngưu Oa vẫn đứng thẳng như một ngọn giáo đầy hiên ngang.
Tuy ngọn giáo này bị xây xát rất nhiều chỗ nhưng lại khiến người ta thấy nó không gì phá nổi.
"Ngươi... ngươi..."
Dáng vẻ thấy chết không sờn của Ngưu Oa làm Ly Cương không nhịn nổi nữa, ngã cái rầm xuống đất rồi ngất xỉu.
Thắng!
Thấy cảnh này, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ly Cương là đệ tử xếp thứ mười ở ngoại sơn, nghe nói năm nay sẽ có cơ hội vào nội sơn, không ngờ gã ta bị Ngưu Oa đánh bại!
Đúng là không thể tin được.
"He he!"
Cuối cùng Ly Cương cũng lăn quay ra đất, Ngưu Oa cười hí hửng, cái mặt sưng vù kết hợp với nụ cười ấy thật sự quá ư là khó đỡ.
Nhưng cười được một lúc thì y đột nhiên ngả người, sắp sửa ngã xuống.
"Cẩn thận chứ!"
Một bóng người bỗng bước ra đỡ y lên.
"Vỹ ca!"
Nhìn người nọ, Ngưu Oa lại cười.
"Không sao rồi, Lâm di đang chờ ngươi về ăn cơm đấy!", Mục Vỹ nhét một viên đan dược vào miệng y rồi cười nói.
"Vâng!"
Đan dược vừa xuống bụng, Ngưu Oa lập tức cảm giác có một dòng nước ấm rót vào trong cơ thể mình, vết thương trên người cũng chậm rãi biến mất.
Tốc độ chữa thương này quả là kinh thế hãi tục.
Hai người cùng nhau rời khỏi đây.
"Ủa ủa ủa, ngươi có nghe Ngưu Oa vừa gọi người trẻ tuổi đó là gì không?"
"Là gì?"
"Vỹ ca!"
"Vỹ ca? Đừng nói là Mục Vỹ chứ? Không thể nào, không thể nào, sao có thể là hắn!"
"Chẳng lẽ ta nghe nhầm?"
"Chắc chắn là nghe nhầm rồi!"
Mục Vỹ không quan tâm đến lời bàn tán sau lưng.
Có điều không lâu sau khi hai người rời khỏi võ trường, Ngưu Oa ngơ ngác sờ khuôn mặt đã trở lại như cũ của mình.
"Vỹ ca, huynh đỉnh thật đấy, đan dược huynh cho ta uống là gì thế?"
"Mỹ Dung Đan, uống vào là trẻ mãi không già!"
"Hở?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!