Lại có một tiếng động lớn nữa vang lên.
Nhưng sau đó, cuối cùng thì bề mặt của cột đá cũng có sự thay đổi.
Nó bắt đầu toả ra những tia sáng nhàn nhạt.
Những tia sáng nhẹ này bùng cháy rồi tích tụ thành từng giọt như những chất lỏng tươi mới, sau đó dần tạo thành một đỉnh khí lưu cháy bỏng.
Trông thấy thế, Mục Vỹ hưng phấn đến mức đứng bật dậy.
Nhưng ngay sau đó, đã có một dòng khí lưu mạnh mẽ bắn từ trong cột đá ra.
Trông nó vô cùng đáng sợ.
Bấy giờ, Mục Vỹ mới coi như đã khai phá cột đá này thành công.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy cơ thể mình như đã biến mất.
Tiếp đó, cơ thể biến mất của hắn như lạc vào một đồng cỏ xanh tươi, trong lúc khí tức bồng bềnh, từng luồng khí lưu vẫn không ngừng tản ra.
“Đây mới là phong cảnh thật sự bên trong cột đá!”
Thấy thế, Mục Vỹ ngẩn ra.
Hiện giờ, khí lưu đang di chuyển trước mặt hắn như những bóng người.
Nhưng khi Mục Vỹ chạm tay vào những bóng người này thì chúng lại hoá thành các ký hiệu kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, các ký hiệu ấy lại biến thành các ký tự.
“Gì thế nhỉ?”
“Cổ văn đấy!”, Quy Nhất chợt ngạc nhiên nói.
“Cổ văn á?”
Nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ, Quy Nhất tỉnh bơ đáp: “Nói chung là ngươi không hiểu đâu!”
“…”
Nói thừa, đương nhiên là hắn không hiểu rồi, nếu không thì hỏi y làm gì?
“Tên của nó là gì?”
“Ngũ Hành Phong Thiên Ấn!”
Quy Nhất thản nhiên đáp.
Ngũ Hành Phong Thiên Ấn?
Không phải là Ngũ Hành Thần Ấn à?
Mục Vỹ hơi ngẩn ngơ.
Rốt cuộc là tình huống gì đây? Lẽ nào hắn gặp duyên kỳ ngộ rồi nên mới dẫn dắt được các võ kỹ khác trong cột đá chăng? Không phải chứ!
“Ngươi đừng có mà doạ ta, lão rùa, đây không phải Ngũ Hành Thần Ấn à? Sao lại biến thành Ngũ Hành Phong Thiên Ấn rồi?”
“Không tin thì ngươi tự xem đi, bên trên có năm ký tự chứ có phải bốn đâu?”, Quy Nhất khinh bỉ hừ một tiếng, tỏ rõ vẻ bực bội, hiển nhiên y đang rất tức giận khi bị Mục Vỹ nghi ngờ.
Mục Vỹ bình tĩnh lại nói: “Nếu vậy thì ngươi đọc cho ta nghe các ký tự ấy đi”.
“Ngũ Hành Phong Thiên Ấn, ngăn trời cấm đất, dời non lấp biển, mỗi hành một không gian, mỗi ấn một trăm họ…”
Nghe Quy Nhất nói vậy, Mục Vỹ hiểu ngay, đây rõ ràng là tâm pháp của một môn võ kỹ.
Nhưng theo lời đọc của Quy Nhất, Mục Vỹ phát hiện những ký tự này chui vào trong đầu mình xong là biến mất ngay.
Nói chung là không lưu lại gì trong suy nghĩ của hắn cả.
“Lão rùa, ta không thể hiểu ý cảnh trong tâm pháp này được”.
“Đương nhiên”.
Quy Nhất hừ nói: “Theo ta thấy thì trong tâm pháp này có phong ấn cấm chế, phải là người hiểu cổ ngữ thì mới có thể dung hợp được. Xem ra Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ không phải là Ngũ Hành Phong Thiên Ấn này rồi”.
“Thế ta phải làm sao giờ?”
Quy Nhất trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không phải là không có cách, nhưng ta sẽ phải mất một chút thần lực để chuyển một ít ký ức sang cho ngươi, từ đó ngươi mới thể hiểu được các từ cổ này”.
“Thật à?”
“Đương nhiên!”
Quy Nhất đắc ý nói: “Nhưng nếu tiểu tử ngươi tìm được giúp ta nhiều bảo bối của thời hồng hoang hơn thì ta sẽ hấp thu chúng, sau đó thực lực sẽ ngày một tăng cao, đến lúc đó, ta còn giúp được ngươi những việc to tát hơn nhiều”.
“Cứ yên tâm, chẳng qua là chưa gặp được thôi”, Mục Vỹ cười nói: “Nếu gặp được thì nhất định ta sẽ giành lấy rồi đưa cho ngươi khôi phục thực lực ngay”.
“Đừng mồm mép tép nhảy nữa, chuẩn bị xong chưa!”
Quy Nhất dặn dò: “Vì ta không chỉ truyền cho ngươi cổ ngữ, mà còn thêm một chút ký ức nữa nên chắc ngươi sẽ khó mà chịu được đấy”.
“Không chịu được ư?”
Mục Vỹ ngẩn ra.
Giờ hắn đã ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên rồi, không còn bao xa nữa sẽ tiến vào cảnh giới Sinh Tử, thêm chút nữa là thành thần tiên rồi.
Vậy mà Quy Nhất lại bảo hắn không chịu được.
“Thử đi!”
Mục Vỹ biết Quy Nhất có lai lịch bất phàm nên không dám khinh suất, bèn cẩn trọng nói.
“Được!”
Dứt lời, Quy Nhất hoàn toàn im lặng.
Không lâu sau, Mục Vỹ dần cảm thấy Tru Tiên Đồ trong đầu mình bắt đầu rung lên dữ dội.
Tru Tiên Đồ đang lắc lư rất mạnh, trông có vẻ rất quái lạ.
Nhưng sự kỳ lạ này không kéo dài quá lâu, Mục Vỹ đã thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Ngay sau đó đã có một vết nứt trong Tru Tiên Đồ lan rộng ra.
Vết nứt càng to ra thì lan đi càng nhanh.
Các tiếng tách tách vang lên, vết nứt đã lan ra khắp nơi, Mục Vỹ cảm thấy hình như có thứ gì đó đang nhỏ xuống hồ linh hồn của mình.
Một tiếng tí tách vang lên.
Khí tức dao động lập tức lan ra.
Tiếp đó, Mục Vỹ chỉ thấy hồ linh hồn của mình như bị sét đánh.