Tấm bia đá này không phải Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ ba đã được Mục Vỹ cho vào túi, chẳng qua là do chưa cần nghiên cứu ngay nên hắn không vội làm gì, để sau này từ từ theo dõi cũng được.
"Đây chính là nơi cất chứa công pháp và võ kỹ về Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ ta!"
Ngũ Hành Cực chỉ vào bia đá rồi lên tiếng.
Cái này? Thật ấy hả?
Thấy dáng vẻ khó tin của Mục Vỹ, Ngũ Hành Cực dở khóc dở cười: "Đúng là ở đây đấy!"
"Phủ chủ đại nhân, nếu ông không muốn truyền thụ cho ta thì cứ nói thẳng đi, có cần phải vậy đây, nơi chứa công pháp và võ kỹ là cái bia này ấy hả?", Mục Vỹ bĩu môi: "Tuyệt kỹ mà Ngũ Hành Thiên Phủ ông lại đi để ngoài thành Ngũ Hành, đã thế còn là tại quảng trường mà ai ai cũng thấy, vậy là người nào đến Ngũ Hành Thiên Phủ đều có thể lĩnh ngộ còn gì?"
Ngũ Hành Cực trợn trắng mắt, chẳng biết nói gì cho phải: "Ngươi tưởng đây là cải trắng ai tới cũng bợ hai củ về hầm thịt ăn được hay gì?"
"Đây đúng là Ngũ Hành Thần Ấn đấy, nếu ngươi mang đi được thì cứ mang đi đi!"
Ông ta bực bội nói.
Mục Vỹ định tiếp tục cãi cọ thì một giọng nói cất lên trong đầu.
"Tiểu tử, đây là nơi cất chứa bí kíp Ngũ Hành Thần Ấn thật đấy. Trên cột đá có khắc công pháp nhưng không phải ai cũng tu luyện được đâu, nếu cậu luyện được thì cứ lấy về mà lĩnh ngộ đi, bọn ta không cản gì đâu. Nhưng có điều này ta phải nói, mỗi một đệ tử trong Ngũ Hành Thiên Phủ ta đều lĩnh ngộ tuyệt kỹ Ngũ Hành Thần Ấn bằng chính sức mình, để xem cậu có thể tự lĩnh ngộ được không!"
"Ông có chắc là sẽ không làm trò gì mờ ám không?"
"Ta đâu có rảnh?"
Đế Văn lại lên tiếng: "Cậu học tập được Ngũ Hành Thần Ấn thì tốt cho ta thôi, tỉ lệ cậu giành thắng lợi trong cuộc chiến Bách Giới sẽ càng lớn hơn!"
"Ta hiểu rồi!"
Mục Vỹ không nói gì nữa mà đứng trước cột đá yên lặng học.
"Ngươi ở lại đây lĩnh ngộ đi, ta còn vài việc phải xử lý".
Ngũ Hành Cực bảo: "Mục Vỹ, không phải ta xem thường ngươi đâu, thiên phú của ngươi như nào ta cũng thấy rồi, phải công nhận là yêu nghiệt thật, trong Ngũ Hành Thiên Phủ ta không ai vượt qua ngươi được đâu, nhưng sao ngươi không tăng cường thực lực của mình thay vì tốn thời gian ở đây lĩnh ngộ Ngũ Hành Thần Ấn? Ngũ Hành Thiên Phủ ta không thiếu đan dược và thần binh đâu, ngươi muốn cái nào thì chọn cái đấy!"
"Sao ông cứ nghi ngờ khả năng lĩnh ngộ của ta thế nhờ?"
"Thôi để ta nói cho ngươi biết, mấy nghìn năm qua, những người có thể thực sự lĩnh ngộ Ngũ Hành Thần Ấn đều là đệ tử thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ ta, ai cũng có thể chất ngũ hành và đều tốn ít nhất là mười năm, lâu nhất thậm chí là nghìn năm nữa cơ!"
"Võ kỹ này được lão tổ tông lấy được từ một nơi hung hiểm cùng cực, sau khi mang về ông ấy tình cờ phát hiện và lĩnh ngộ chứ không phải do lão tổ tổng lập ra!"
Ít nhất là mười năm, lâu nhất thậm chí là nghìn năm!
Mục Vỹ tấm tắc.
"Ta biết rồi!"
Hắn trả lời: "Ông khỏi lo, ta tự biết chừng mực mà".
"Ờ".
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Ngũ Hành Cực rời đi ngay.
Dù gì ông ta cũng là phủ chủ Ngũ Hành Thiên Phủ, sự vụ chất đống, không thể lúc nào cũng theo sát Mục Vỹ được.
Hắn ngồi xếp bằng trước quảng trường.
Nhìn cột đá trước mặt chăm chú, Mục Vỹ dùng lực linh hồn trói buộc nó.
Có điều sau khi trói buộc cột đá bằng lực linh hồn, hắn chẳng có cảm giác gì.
"Không được à?"
"Tiểu tử, ngươi làm sai cách rồi!"
Đúng lúc đó, Quy Nhất lên tiếng.
"Lão rùa, ngươi biết nhiều, xem giùm ta thế này là thế nào?"
"Ta chưa thấy cái cột này bao giờ, nhưng chắc chắn không phải dùng lực linh hồn trói buộc để thám thính có gì trong đó đâu!"
"Vậy thì làm sao?"
Quy Nhất cười hí hửng: "Không phải ngươi mới vừa luyện ra thứ tốt sao? Cứ thử áp dụng lĩnh ngộ của năm vị tông chủ đối với võ kỹ chủ chốt của môn phái bọn họ xem, biết đâu lại thành".
"Được!"
Mục Vỹ nghe y nói xong bèn muốn thúc giục sức mạnh ngũ hành trong cơ thể để hội tụ chúng ra trước cột đá.
Nhưng giữa lúc đó, một bóng người bước ra từ trong thành rồi chậm rãi lại gần hắn.
"Ngươi là Mục Vỹ à?"
"Là ta!", Mục Vỹ nhìn người mới đến, gật đầu đáp.
"Nghe nói ngươi đại diện Ngũ Hành Thiên Phủ chúng ta tham gia đại chiến Bách Giới lần này, đã thế còn xuất chiến với tư cách là đệ tử cấp cao nhỉ? Ta là Ngũ Hành Thạch Thương, tới đây để lãnh giáo thực lực của ngươi!"
"Ngươi sao?"
Mục Vỹ nhìn người trước mắt, cười khổ.
"Ta vốn là đội trưởng dẫn dắt các đệ tử tham gia đại chiến Bách Giới lần này, Ngũ Hành Thạch Thương, độ Sinh Tử Kiếp hai lần nhưng thất bại, song ta cho rằng mình vẫn mạnh hơn ngươi!"
Giọng của Ngũ Hành Thạch Thương không vang dội cũng không hề tỏ ra hùng hổ để khiến người ta dè chừng, y chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi thành đội trưởng thì ta cũng phải thử xem ngươi có đáng để ta phục không chứ!"
"Thôi đừng!"
Nghe thấy lời này, Mục Vỹ nói một cách ngán ngẩm: "Không phải ta không muốn giao thủ với ngươi, chỉ là ta lo ngươi mà có mệnh hệ gì, không dưỡng thương kịp thì hỏng chuyện của ta mất!"
Ngũ Hành Thạch Thương cùng đội với hắn thì đương nhiên thực lực càng cao càng tốt, xác suất hắn hoàn thành chuyện Đế Văn đã giao phó cũng sẽ cao hơn.
Lỡ may đánh cho người này mấy tháng không ngồi dậy nổi thì toi hắn rồi.
"Hỏng chuyện của ngươi?"
Ngũ Hành Thạch Thương nhíu mày, trả lời: "Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn thử xem thế nào thôi!"
Người này quá cố chấp, Mục Vỹ chỉ biết cười gượng gạo.
"Được thôi, như ý ngươi!"
Nói xong, Mục Vỹ tiếp lời: "Vậy được, bắt đầu luôn đi, một chiêu thôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!