"Ngũ Hành Nguyên, hành xử cho phải phép vào!"
Ngũ Hành Cực nhìn thấy người kia lao tới bèn mở miệng quát.
Nhưng người thanh niên được gọi là Ngũ Hành Nguyên kia hoàn toàn không để tâm đến mệnh lệnh của ông ta, vẫn đâm mũi giáo về phía Mục Vỹ.
"Lư Vân Thương Sát!"
Trường thương của hắn ta đâm tới thật nhanh. Thương vốn dài hơn kiếm nên sau khi được đâm ra, mũi thương đã tiến sát người Mục Vỹ trước khi trường kiếm của hắn kịp đến gần Ngũ Hành Nguyên.
"Diệt Sinh Thất Kiếm!"
Mục Vỹ chém một nhát kiếm, bảy dấu ấn hợp làm một bổ nhào vào mặt bóng người kia.
Nhưng sau khi một kiếm này được thi triển hoàn tất, trường thương cũng đã đến trước người hắn.
Mục Vỹ xoay người dùng kiếm hất văng trường thương ra!
Keng!
Tiếng keng ngay lập tức vang lên, chấn động truyền lại từ cú va chạm làm Ngũ Hành Nguyên phun một ngụm máu. Sau tiếng phịch, hắn ta đánh rơi trường thương, bảy đạo Sinh Tử Ấn bay đến trước mặt.
"Không được!"
Ngũ Hành Cực thấy cảnh này cũng biết Ngũ Hành Nguyên mà bị bảy dấu ấn kia đánh trúng là chết chắc!
Khẽ gầm lên một tiếng, ông ta xuất hiện ở đằng trước Ngũ Hành Nguyên rồi tung chưởng, bảy đạo Sinh Tử Ấn bị tán loạn từng ấn một.
Dù vậy sắc mặt Ngũ Hành Cực vẫn hơi xanh xao.
"Chết tiệt!"
Ngoài dự đoán của ông ta, uy lực của chiêu Diệt Sinh Thất Kiếm mà Mục Vỹ thi triển ra đã lên một tầng cao mới, mạnh hơn trước nhiều rồi.
Thế nên vừa rồi Ngũ Hành Cực không dùng hết sức, nào ngờ suýt thì bị Mục Vỹ chơi một vố!
"Ngũ Hành phủ chủ, ông không sao chứ?"
Thấy mặt mày Ngũ Hành Cực trắng bệch, Mục Vỹ vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Không sao!"
Hôm nay có thể nói là ngày mất hết thể diện của Ngũ Hành Cực, các thầy luyện khí và đệ tử bên dưới giật mình, ai cũng bàn tán xôn xao.
"Không thể tin được phủ chủ suýt bị một kiếm của Mục Vỹ đâm trúng!"
"Nói linh tinh gì đấy, làm gì có chuyện đó!"
"Sao không, ngươi nhìn mặt phủ chủ kìa, nhợt nhạt trông thấy, chắc chắn là bị nội thương rồi, chẳng qua là ông ấy ngại để lộ, cố gắng chịu đựng thôi!"
"Không thể nào!"
Những lời bàn luận xung quanh càng khiến tâm trạng Ngũ Hành Cực uất nghẹn hơn.
Ông ta mà không xem nhẹ đòn công kích của Mục Vỹ thì đã không ra nông nỗi này rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, có trách thì trách Ngũ Hành Nguyên chưa biết thực hư thế nào đã ra tay thôi.
"Ngũ Hành Nguyên, ngươi qua đây!"
Ngũ Hành Cực gầm lên, quát tháo Ngũ Hành Nguyên đứng sau mình.
"Phủ chủ!"
Ngũ Hành Nguyên đỏ mặt cúi đầu.
Hắn ta cũng đang ở tầng mười của cảnh giới Vũ Tiên, có điều do đã gần 500 tuổi nên không được phép tham gia đại chiến Bách Giới lần này.
Biết được Mục Vỹ sẽ đại diện Ngũ Hành Thiên Phủ bọn họ tham gia, Ngũ Hành Nguyên không cam tâm nên mới mượn chuyện này trút giận.
Ai mà ngờ được Mục Vỹ chỉ chém một nhát thôi là có thể hạ gục hắn ta rồi!
Mất mặt quá đi mất!
"Phủ chủ, đệ tử biết lỗi rồi!"
"Ngươi sai ở đâu?"
"Đệ tử không nên xuống tay với Mục Vỹ, đệ tử chỉ muốn xem thử thực lực của hắn đang ở đâu thôi!"
"Xem thử thực lực của hắn đang ở đâu?"
Ngũ Hành Cực vô cùng tức giận, ông ta thét lên: "Ai mượn ngươi làm vậy?"
"Các lão tổ tông đã chọn Mục Vỹ làm đại diện thì đã kiểm tra thực lực qua rồi, đâu đến lượt ngươi? Ta thấy các ngươi càng ngày càng không biết phép tắc, cấm túc ba năm, biến!"
"Phủ chủ!"
Hình phạt cấm túc ba năm làm Ngũ Hành Nguyên điếng người.
Cấm túc ba năm, cấm túc ở đây nghĩa là phải sống trong cảnh tù túng, trễ nãi ba năm tu hành.
"Biến!"
Ngũ Hành Cực không cho Ngũ Hành Nguyên thanh minh, sừng sộ hét: "Lão tổ tông nói rồi, hiện giờ địa vị của Mục Vỹ tại Ngũ Hành Thiên Phủ ngang hàng với phủ chủ, ngươi khiêu chiến Mục Vỹ tức là thách thức quyền uy của phủ chủ, có phải bây giờ ngươi không xem phủ chủ thật sự là ta đây ra gì luôn không?"
"Đệ tử không dám!"
Ngũ Hành Nguyên chắp tay, cuối cùng vẫn phải rời đi.
"Sao phủ chủ tức giận như thế!"
Mục Vỹ gượng cười: "Người này chỉ muốn xem thực lực của ta thế nào thôi, ta không giận gì đâu!"
"Tên nhãi nhà ngươi có phải thứ tốt đẹp gì đâu!"
Mục Vỹ sờ mũi, cười trong bất lực.
Hình như hắn chưa làm gì mà nhỉ?
Trận sóng gió không lớn không nhỏ này dần được lan truyền khắp nơi trong Ngũ Hành Thiên Phủ.
Giờ thì tất cả mọi người đều biết rồi.
Địa vị hiện tại của Mục Vỹ trong Ngũ Hành Thiên Phủ là đầu đội trời chân đạp đất, quyền cao chức trọng, đắc tội ai cũng không được đắc tội người này!
"Thôi được rồi, làm người tốt các ngươi không thích thì đi làm người xấu cho rồi!"
"Ngươi định làm gì đấy?"
Mục Vỹ cười nói: "Nghe nói bí pháp Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ vô cùng oai phong, là tuyệt kỹ độc môn của Ngũ Hành Thiên Phủ, cấp bậc ít nhất là Hư Tiên Kỹ, ta muốn học lắm!"
"Ngươi muốn học Ngũ Hành Thần Ấn ư? Không thể nào!"
Ngũ Hành Cực bác bỏ ngay.
Bỗng nhiên nét mặt ông ta trở nên kỳ lạ, dường như ông ta vừa nhận được mệnh lệnh nào đó.
"Đi theo ta!"
Mục Vỹ không cần nghĩ cũng biết là lệnh Đế Văn lão quỷ kia, không trật đi đâu được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!