Mặc dù Ngũ Hành Cực không phải thầy luyện khí nhưng cũng hiểu đại khái độ khó của việc khắc họa linh văn Hư Tiên Khí tứ phẩm.
Vậy mà giờ đây Mục Vỹ khắc họa một đạo linh văn chỉ bằng vào chính sức mình trong vòng nửa canh giờ.
Thật là tài giỏi!
Ngũ Hành Cực nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt đầy thảng thốt.
Như này mà còn nói Mục Vỹ ăn nói linh tinh thì đúng là không biết suy nghĩ!
Tuy Ngũ Hành Cực không phải thầy luyện khí nhưng linh bản được dùng để khắc họa có ẩn chứa một chút linh lực, người sáng suốt đều cảm nhận được linh tính trong linh bản ấy.
Nhưng điều khiến Ngũ Hành Cực ngạc nhiên hơn cả là phương pháp khắc họa linh bản vô cùng kỳ lạ của Mục Vỹ.
Nhưng lạ ở đâu thì ông ta không rõ.
Dần dần, chồng linh bản bên cạnh Mục Vỹ càng lúc càng nhiều, lưng hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng Ngũ Hành Cực lại nhìn đến mê mẩn.
Có điều ông ta không biết liệu Mục Vỹ có thể dung hợp khế văn trên linh bản vào trong kiếm Thiên Minh kia không.
Người này thật sự có bản lĩnh hay chỉ đang đùa giỡn với ông ta thì đợi lát nữa là biết thôi.
Thời gian dần trôi, sau một ngày một đêm, chồng linh bản ở phía trước Mục Vỹ đã lên đến một trăm chiếc.
Mỗi một chiếc linh bản đều có những đường linh văn lấp lánh.
Lúc này, Ngũ Hành Cực không kiềm được thở hắt ra.
Ông ta không thể không cho Mục Vỹ một lời khen.
Quá tài năng!
Mục Vỹ khắc họa khế văn trên hơn một trăm tấm linh bản mà không thất bại lấy một lần, đúng là khó tin!
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Các đại sư luyện khí xuất sắc nhất Ngũ Hành Thiên Phủ khi khắc họa mười chiếc linh bản thông thường sẽ mắc lỗi một đến hai lần chứ đừng nói là hơn một trăm chiếc.
"Sao ngươi làm được?", thấy đống linh bản chồng chất trên đất không một miếng nào bị vỡ, Ngũ Hành Cực nói với vẻ thán phục.
"Sao ta làm được ấy à?"
Mục Vỹ cười ha ha: "Do thiên phú cả!"
Thiên phú?
Ngũ Hành Cực muốn chửi đổng lên nhưng bỗng thấy gương mặt đầy ý cười của Mục Vỹ hơi nhợt nhạt, cuối cùng vẫn im lặng.
Hình như là nhờ thiên phú thật!
Tiếp theo, Mục Vỹ bắt đầu dung hợp khế văn!
Kiếm Thiên Minh xuất hiện trong tay, hắn búng tay một cái làm phát ra tiếng leng keng.
Âm thanh ấy vừa vang lên thì dường như cây kiếm gãy dội lại một tiếng đầy trong trẻo.
Nhưng âm thanh đó vừa tự nhiên vừa có gì đó yếu ớt, bất lực!
"Ta nhất định sẽ trả lại tên tuổi lẫy lừng cho ngươi!"
Mục Vỹ nói rồi đặt trường kiếm vào tay.
Từng đạo khế văn trong linh bản bị hắn dịch chuyển. Giờ đây, những đường khế văn ấy tuôn trào vào thân kiếm Thiên Minh làm phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
"Thần kỳ quá!"
Trong lòng Ngũ Hành Cực thầm ngạc nhiên.
Qua một lúc, Mục Vỹ cũng im lặng không nói gì nữa, trường kiếm thì vẫn tiếp tục lật qua lật lại trong tay hắn và được những đường khế văn rót vào thân mình.
Thấy trường kiếm bắt đầu được dung hợp khế văn, ánh mắt Mục Vỹ trở nên kiên nghị.
Dưới ánh mắt ấy, mồ hôi tuôn như suối, trường kiếm run rẩy.
Lúc này Mục Vỹ trông cực kỳ nghiêm túc.
Dáng vẻ này của hắn làm Ngũ Hành Cực những tưởng người ngồi trước mặt mình không phải một tiểu bối mà là một đại sư luyện khí đã đắm chìm trong đạo luyện khí nghìn năm, thậm chí hàng chục nghìn năm!
"Phù..."
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng vù vù phát ra từ trong thanh trường kiếm, bấy giờ Mục Vỹ mới thở phào.
Thanh kiếm đã lên tiếng!
Tiếng vù vù dịu nhẹ truyền đến từ thanh kiếm.
Nhưng lần này âm thanh của kiếm nghe hữu lực hơn, không những thế còn ẩn chứa khí thế hùng hồn ngất trời.
"Kiếm tốt!"
Mục Vỹ kìm lòng không đặng lại khen nó tiếp.
"Thanh kiếm này vốn dài ba thước năm tấc nhưng giờ chỉ còn hai thước bảy tấc, phần bị cắt thì đúng ngay phần thừa thãi trên kiếm!"
Mục Vỹ vừa cười sảng khoái vừa đi ra ngoài phòng luyện khí, sau đó ra đến quảng trường. Thanh kiếm bay ra chao lượn.
Hiện giờ thanh kiếm này đã hoàn hảo rồi, việc bị gãy giúp mọi thứ của nó trở nên hài hòa hơn là lúc nguyên vẹn.
Và sự hoàn hảo không phải do bản thân trường kiếm cố tình tạo ra.
Mà chính việc bị tổn thương đã giúp nó trở thành phiên bản tốt nhất!
"Thanh kiếm này tốt lắm!"
Giờ phút này Ngũ Hành Cực cũng không tiếc lời khen ngợi.
Chất lượng của nó thật sự không chê vào đâu được!
"Kiếm Thiên Minh, từ đây thanh kiếm này sẽ cùng ta chiến đấu!"
Lòng Mục Vỹ tràn trề nhiệt huyết.
Thông thường trường kiếm sẽ đi với anh hùng.
Mục Vỹ không cho rằng mình là anh hùng, nhưng kiếm lại là loại binh khí hắn thích nhất, cấp bậc của binh khí là thứ tác động lớn đến tâm trạng của hắn hơn cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!