Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đoàn người đi vào thành Ngũ Hành, trong thành người người nô nức qua lại. 

             Những người này đa số là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ, còn lại là người nhà của họ. 

             Dù sao chỉ khi đến cảnh giới Ích Cốc Bất Thực - Vũ Tiên tầng bốn mới có khả năng sống sót mà không ăn uống gì, thế nên bình thường vẫn cần người nấu ăn. 

             Các đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ qua lại thấy tông chủ đứng sau hai ông lão bèn đứng ở ven đường và cung kính hành lễ. 

             "Tự nhiên ngươi hành lễ thế?" 

             "Ngươi không thấy người ta hành lễ hết hả?" 

             "Ủa sao họ hành lễ?" 

             "Hỏi ta ta biết hỏi ai!" 

             Những đệ tử đang đứng ở rìa thành đều chỉ là đệ tử ngoại thành của Ngũ Hành Thiên Phủ, chưa từng thấy mặt Ngũ Hành Cực lần nào. 

             Nhưng do thấy ven đường người thì hành lễ đầy trang nghiêm, người thì quỳ xuống vái lạy nên họ mới bắt chước theo. 

             Một số đệ tử nội thành thấy cảnh này thì cẩn thận hơn đám đệ tử ngoại thành, quỳ xuống đất ngay. 

             Họ chưa thấy phủ chủ nhưng gặp qua vài vị trưởng lão hạt nhân bên cạnh phủ chủ rồi. 

             Chắc chắn nam tử trung niên phải có thân phận đáng gờm lắm thì các vị trưởng lão hạt nhân mới đi đằng sau ông ta. 

             Nhưng còn hai ông lão đi trước nam tử trung niên kia hẳn là có chức vụ cao hơn cả. 

             Quan trọng nhất là tên thanh niên đứng trước người hai ông lão ấy, hắn chắp hai tay sau lưng mà đi, thái độ thờ ơ, trông có vẻ lai lịch lớn lắm! 

             Đường đi thật dài, đi tới đâu người người quỳ tới đó. 

             Ngặt nỗi phần lớn đều chẳng biết mình quỳ để làm gì! 

             Mục Vỹ đi đằng trước cũng buồn cười vì hành động của những người này. 

             Chẳng mấy khi đứng ở vị trí của người có máu mặt, thật là hưởng thụ biết bao, nhất là khi những người quỳ lạy mình toàn là đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ nữa chứ. 

             Bọn đệ tử này mà biết hắn đã giết rất nhiều người của Ngũ Hành Thiên Phủ thì không biết có nổi điên xông lên giết hắn không đây. 

             Hai vị lão tổ đi sau Mục Vỹ muốn nổi đóa mà không được. 

             Họ biết đối tượng mà các đệ tử này quỳ lạy là mình, Mục Vỹ này chỉ là tù phạm, làm gì có chuyện được quỳ lạy ngon cơm thế chứ. 

             Có điều ở đây có quá nhiều đệ tử, họ không thể nói ra. 

             Khó khăn lắm mới chịu đựng đến nội thành, những đệ tử hạt nhân thấy hai vị lão tổ thì hoảng hốt, lại nháo nhào quỳ xuống đất không chút do dự. 

             "Hai vị lão tổ, coi bộ Ngũ Hành Thiên Phủ chào đón ta quá nhỉ!" 

             Mục Vỹ xoay người phá lên cười. 

             "Tiểu tử thối, lo đi đường đi!" 

             Các đệ tử hạt nhân biết mặt hai lão tổ của mình nên càng khó cho họ đính chính hơn. 

             Nhưng giờ đây, Bạt Thiên lão tổ đang chửi lồng lộn trong bụng. 

             Mẹ kiếp, đệ tử trong môn thấy hai lão tổ bọn họ thì quỳ lạy là đúng rồi. 

             Tự nhiên không đâu cho Mục Vỹ được hời, gần như cả Ngũ Hành Thiên Phủ, từ đệ tử hạt nhân đến đệ tử ngoại thành đều quỳ trước hắn. 

             Đã thế một số đệ tử khác hay tin còn chạy qua góp vui, gia nhập đội quân quỳ lạy nữa chứ. 

             Ngớ ngẩn quá đi mất! 

             "Vào mau!" 

             Cuối cùng cũng đến cung điện trong thành, mặt mày Bạt Thiên lão tổ xanh như tàu lá chuối. 

             Qua ngày hôm nay, ông ta nhất định phải ra lệnh lần sau đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ thấy trưởng bối hay trưởng lão trong môn đều không được quỳ lạy, chỉ cần hành lễ thôi mới được! 

             Ai mà quỳ lạy lung tung là đuổi ra khỏi Ngũ Hành Thiên Phủ ngay! 

             "Ở đây à?' 

             Mục Vỹ ngẩn người nhìn đại điện trước mắt. 

             "Bảo ngươi vào thì vào đi, nói nhiều quá!" 

             Bạt Thiên lão tổ không chút nể nang, đá vào Mục Vỹ. 

             Hắn nhanh nhẹn tránh thoát, bịch một tiếng, xông vào đại điện. 

             Giờ phút này, cả cung điện trống hoác, không hề được trang trí bằng bất cứ thứ gì. 

             Chính giữa đại điện là một người đang ngồi trên ghế. 

             Bóng người kia mặc trường bào năm màu, tóc rối bời trông hơi bẩn thỉu. 

             Nhưng cách người này ngồi tại đây một cách nghiêm chỉnh lại khiến người ta thấy ông ta như sắp lìa đời. 

             "Ông là Ngũ Hành Đại Đế sao?" 

             Mục Vỹ nhìn người đó với vẻ bất ngờ. 

             "Sao? Không giống à?" 

             Ông lão cất lời, giọng hơi cao, bấy giờ người ông ta mới động đậy. 

             Song, khi bị ông lão nhìn, lòng Mục Vỹ chấn động. 

             Mắt ông ta có năm màu. 

             Toàn bộ con ngươi có đến năm màu đầy mê hoặc. 

             "Chẳng giống gì cả!" 

             "Dù gì cũng là Đại Đế, thế nào cũng phải có sự oai phong của một vị Đại Đế chứ, còn ông thì nhìn chẳng khác gì một ông già khốn khổ!" 

             Mục Vỹ biết mình đã vào đầm rồng hang hổ, không có cách gì để đi ra nên lời nói cũng theo đó mà đầy thẳng thắn. 

             Lão già này mà muốn giết hắn thì muốn động thủ lúc nào chả được. 

             Hắn cũng lười phản kháng. 

             Mà vốn dĩ hắn có phản kháng nổi đâu! 

             "Nói cũng đúng!" 

             Ông lão bật cười: "Ngồi đi cậu nhóc!" 

             Ngồi? 

             Ở đây có cái ghế nào đâu! 

             Nhưng Mục Vỹ chưa kịp nói ra thì một nguồn sức mạnh đã đè hắn ngồi xuống ghế. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!