Cùng lúc đó, ở trung tâm tiểu thế giới Ngũ Hành có mấy bóng người đi đi về về.
Trên bầu trời có một nhóm mấy chục người đang đi.
Ba người cầm đầu chính là Bạt Thiên lão tổ, Lạc thiên vương và Mục Vỹ.
Lúc này hắn đang đứng giữa hai người, không bị trói hay giam cầm.
Thế nhưng hắn biết rằng chỉ cần phản kháng một chút thôi là sẽ bị Lạc thiên vương bắt ngay.
Thế là hắn đứng yên giữa hai người, không động đậy gì cả.
"Ta nói này hai vị!"
Bị kiềm kẹp hai bên, Mục Vỹ lên tiếng: "Ta đã bị hai người bắt rồi thì đừng lúc nào cũng dùng uy thế đè nén lên người ta nữa được không?"
Hắn chán cái cảnh này lắm rồi.
Dọc đường đi hắn chẳng được thở thoải mái một lần.
"Đừng có bày trò gì đấy ranh con!", sau khi Bạt Thiên lão tổ hừ lạnh, Mục Vỹ thấy người nhẹ hẳn.
"Ta thì bày được trò gì chứ!"
Hắn không còn gì để nói: "Lúc nãy suýt chết vì bị dính chưởng của ông, giờ ta bay còn không nổi nữa là!"
"Thằng oắt này!"
Bạt Thiên lão tổ quát lớn: "Phải rồi, ngươi không nói khéo ta quên luôn, thứ ngươi thi triển là gì đấy? Không thể tin được cú chưởng của lão tử không đập chết được ngươi!"
Bấy giờ ông ta mới sực nhớ ra.
Bạt Thiên lão tổ có cảnh giới Sinh Tử tầng thứ sáu, tát một phát thì đến tông chủ năm thế lực lớn cũng bay nửa cái mạng luôn huống gì là Mục Vỹ.
Lúc đấy trông hắn có vẻ bị thương rất nặng, vậy mà mới qua một lúc lại thấy hắn vô cùng khỏe khoắn.
"Ông quản được chắc!"
Mục Vỹ nói với vẻ bực bội.
"Ngươi..."
"Bạt Thiên!"
Thấy Bạt Thiên lão tổ muốn ra tay với Mục Vỹ, Lạc thiên vương khẽ gắt lên: "Ai cũng có bí mật riêng, Mục Vỹ cũng không ngoại lệ, chẳng hạn như hắn không phải người của tiểu thế giới Ngũ Hành!"
"Xem ra các ông biết hết rồi!"
Mục Vỹ khoát tay rồi bảo: "Đã vậy thì không cần phải che giấu gì nữa, các ông muốn làm gì thì nói luôn đi!"
"Ha ha, ngươi đừng tuyệt vọng như thế, bọn ta chỉ đưa ngươi đi gặp một người thôi!"
Lạc thiên vương cười bí hiểm: “Còn kết quả ra sao thì không nằm trong dự đoán của bọn ta, sống hay chết phụ thuộc hết vào ngươi đấy!”
Gặp một người?
"Chứ không ngươi nghĩ sao?", Bạt Thiên lão tổ lầm bầm: "Không thì lão tử đã bẻ một cái xương của ngươi luôn rồi chứ làm gì có chuyện để ngươi đứng đây nhảy nhót tưng bừng, ăn nói linh tinh với bọn ta!"
"Ha ha, có thể khiến hai vị đại năng cảnh giới Sinh Tử tầng thứ sáu tốn công tốn sức bắt ta thì tám mươi phần trăm người này là Ngũ Hành Đại Đế rồi!"
Câu trả lời của Mục Vỹ đều làm hai người ngạc nhiên.
"Ngươi không sợ à?"
"Sao phải sợ?"
Mục Vỹ cười ha ha: "Chỉ là một tiểu thế giới nhỏ bé thôi mà cũng dám tự xưng là Đại Đế à, đúng là gan to bằng trời, nhìn từ khía cạnh khác thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi!"
"Ngươi chán sống rồi!"
"Ồ? Vậy theo cái nhìn của ngươi thì thế nào là Đại Đế?"
Ngũ Hành Lạc Thiên nhìn Mục Vỹ, hỏi với nụ cười sảng khoái.
"Đại Đế nghĩa là thống lĩnh vạn dặm, một người hô, trăm triệu người đồng thanh trả lời, vạn dặm này không phải thứ như tiểu thế giới có thể sánh bằng đâu!"
Mục Vỹ mỉm cười đáp: "Đại Đế chân chính là thống trị vạn chúng, vạn chúng ở đây là vạn chúng tiên nhân, vạn chúng thần linh chứ nào phải vạn chúng tiểu thế giới!"
"Ngươi cũng biết nhiều nhỉ!"
"Cũng tạm, chỉ biết chút đỉnh!"
"Mồm mép quá, giờ thì ngươi còn ba hoa được, không biết đến khi gặp Đại Đế ngươi có như này nữa không!"
Bạt Thiên lão tổ hậm hực nói.
Cảnh vật đằng trước từ từ thay đổi.
Một tòa thành trì rộng lớn bỗng hiện ra.
Tòa thành trì này là nơi Ngũ Hành Thiên Phủ tọa lạc - thành Ngũ Hành!
Thành trì này nhìn bề ngoài chỉ có khoảng mấy trăm nghìn người, nhưng quan sát kĩ hơn sẽ nhận ra những bóng người đang qua lại kia đều là võ giả.
Chính giữa thành trì là một thành trì hùng vĩ khác.
Khi nhìn thành phủ ấy, một cảm giác vô hình bỗng nảy lên trong lòng Mục Vỹ.
"Nơi này là đại bản doanh Ngũ Hành Thiên Phủ các ông à?"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn bên dưới: "Cũng khá là kì diệu đấy!"
"Ơ? Ngươi thấy được sự đặc biệt của nó à? Kì diệu ở chỗ nào?”, Lạc thiên vương càng ngày càng hứng thú với hắn.
Vốn kiến thức và cách nói chuyện của người này hoàn toàn không giống một hậu bối, có thể sánh bằng ông ta nữa là đằng khác!
"Đặc biệt ở trận pháp!"
Mục Vỹ cười ha ha.
"Ồ? Ngươi biết trận pháp nữa à?", Bạt Thiên lão tổ càu nhàu: "Trận pháp của Ngũ Hành Thiên Phủ ta nhất nhì tiểu thế giới Ngũ Hành đấy nhé, cho dù năm lão già kia tiến đánh Ngũ Hành Thiên Phủ thì bọn ta vẫn có thể ngồi yên trong thành, cho trận pháp chặn bọn chúng ở bên ngoài đấy!"