“Thạch Trạch Thiên, ông thử nói một câu nữa xem?”, Bạt Thiên lão tổ hừ nói.
“Ta nói thì sao nào?”
Thiên Thạch lão nhân hừ nói: “Ra tay cả với tiểu bối, ông đúng là cái hạng không ra gì!”
“Lão phu ra tay đấy thì sao, ông làm gì được ta nào?”
Bạt Thiên lão tổ lạnh mặt, sau đó không nhịn được nói: “Nếu ông không phục thì ra đây đấu với ta một trận. Mục Vỹ đó đã giết ba đệ tử thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ ta, song ta chỉ giết một mình hắn, một đổi ba mạng, hắn chẳng hời quá à!”
“Mất mạng rồi thì còn hời hiếc gì nữa?”
Hoả Vô Mệnh hừ nói: “Mục Vỹ là đệ tử của Hoả Hành Sơn ta, đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ ông kém hơn người ta nên mới chết, giờ Bạt Thiên lão tổ ông ra tay là ý gì?”
“Ta cứ làm thế đấy, ông định làm gì?”
Chuyện đến nước này, Bạt Thiên lão tổ như tuyên bố thẳng rằng mình sẽ giết Mục Vỹ, đố ai làm được gì ông ta nên không cần phân bua nữa.
“Lão già kia, hôm nay mà lão không giết được ta thì mai này ta sẽ bắt lão phải ngoan ngoãn cúi đầu tuân lệnh”.
Mục Vỹ không còn lăn lộn đau đớn nữa, mà nằm rạp xuống đất, sau đó nhìn Bạt Thiên lão tổ đang ở trên cao rồi căm phẫn nghĩ thầm trong đầu.
Bạt Thiên lão tổ mới ở tầng thứ sáu cảnh giới Sinh Tử, so với Vỹ Lang thì vẫn kém hơn nhiều.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ mới tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên nên mới có mấy trăm năm tuổi thọ, vì thế chưa thế thi triển Đại Sách Mệnh Thuật được.
Mục Vỹ thầm ghim hận trong lòng!
Nếu bây giờ mà Mục Vỹ có thực lực mạnh thì hắn sẽ ăn to nói lớn rồi tát cho lão già kia phải quỳ xuống xin tha ngay.
Chết tiệt, lại là thực lực!
Mục Vỹ chỉ muốn bùng cháy.
Chỉ có thực lực mạnh thì mới giữ được thể diện và giữ được tính mạng cho bản thân, nếu không sẽ chỉ như con dê béo chờ bị làm thịt thôi.
“Bạt Thiên lão tổ, ông muốn khai chiến chứ gì?”
Vô Mệnh lão tổ hừ nói: “Nếu ông ngứa tay thì ta có thể chơi với ông”.
Dù Bạt Thiên lão tổ mạnh hơn lão một tầng cảnh giới, nhưng so về thực lực thì lão chẳng sợ gì ông ta.
“Chơi thì chơi, bắt đầu thôi”.
Bạt Thiên lão tổ bừng lửa giận, ông ta không thể nhẫn nhịn trước câu nói của Hoả Vô Mệnh nữa nên lập tức cất bước rồi tung một quyền ra.
Hoả Vô Mệnh thấy Mục Vỹ có thiên bẩm phi phàm, mà hiện giờ Hoả Hành Sơn đã không còn đệ tử hạt nhân chủ chốt nào nên hắn tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Cho nên lần này, lão sẽ bảo vệ Mục Vỹ bằng mọi giá.
“Mỗi hai ông thì chán chết, tất cả cùng chơi mới thú vị chứ!”
Trông thấy Bạt Thiên lão tổ định ra tay với Hoả Vô Mệnh, bốn lão quái vật khác cũng thấy ngứa tay.
Vì thế, cả bốn cùng xông về phía Bạt Thiên lão tổ.
Tuy nhiên, dù trông thấy vậy, nhưng Bạt Thiên lão tổ không hề sợ hãi.
“Hừ, ta sợ các người chắc!”
Sau tiếng hô đó, Bạt Thiên lão tổ lập tức lao lên, khí thế toàn thân bùng nổ, ngạo mạn như chiến thần cửu thiên.
Uỳnh…
Ngay sau đó, sáu người đã bắt đầu va chạm.
Tất cả các toà kiến trúc ở thành Ma Quỷ đều vỡ nát và sụp đổ dưới trận giao chiến này.
Nếu không được các cường giả cảnh giới Sinh Tử trong môn phái bảo vệ thì nhiều đệ tử có mặt ở đây đã hoá thành tro dưới tàn dư của trận chiến rồi.
Song dù vậy, sức ép ở đây vẫn khiến nhiều đệ tử cảm thấy nghẹt thở, thậm chí chẳng thiếu người không nhịn được mà hộc máu.
May mà Mục Vỹ có Cửu Nhi bảo vệ, một bức màn chắn xuất hiện khiến hắn không bị ảnh hưởng gì.
Nếu không, sau cơn dư chấn vừa rồi thì chắc Mục Vỹ cũng quy tiên rồi.
Trận chiến giữa hai phe không kéo dài như trận đại chiến thế kỷ.
Sau lần va chạm qua loa đó, ai đều lùi lại về vị trí của người nấy rồi tất cả đã im ắng trở lại.
Nhưng trong không gian tĩnh lặng người, mọi người chợt phát hiện không chỉ có sáu người trong trận chiến, mà là bảy.
Một bóng người bất ngờ xuất hiện, sau đó mỉm cười nhìn sáu lão quái vật rồi liếc xuống mọi người ở phía dưới.
“Ông là Ngũ Hành Lạc Thiên!”
Trông thấy người đó, Vô Mệnh lão tổ chợt sững người.
Nghe thấy vậy, bốn lão tổ khác cũng ngẩn ra với vẻ quái lạ.
Ngũ Hành Lạc Thiên!
Thiên tài tuyệt thế từ mấy nghìn năm trước của gia tộc Ngũ Hành.
So về danh tiếng thì người này còn cao hơn Ngũ Hành Bạt Thiên một bậc.
Theo truyền thuyết thì trong một lần đi rèn luyện, Ngũ Hành Lạc Thiên đã bị thương, từ đó thiên bẩm cũng giảm mạnh, thế nên dần dà cũng không còn nổi trong Ngũ Hành Thiên Phủ nữa.
Nhưng bây giờ, ông ta lại xuất hiện ở đây với dáng vẻ khác hoàn toàn với kiểu đã thụt giảm thiên bẩm nghiêm trọng.
Trái lại trông còn đáng sợ như một ngôi sao chổi.
“Hoả Vô Mệnh, không ngờ nhiều năm đã trôi qua, nhưng ông vẫn là người đầu tiên nhận ra ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!