Người đó mặc trường bào, khí tức xuất trần, đã thế còn xuất hiện trong màn sáng rực rỡ trông càng chói loà.
Ông lão này thoạt nhìn khá kỳ lạ, nhưng lại toả ra khí phách mạnh mẽ như đoạt sinh mạng của người khác.
Nhưng ngay khi nhìn thấy người này, cả năm vị tông chủ đều phải sững sờ.
Bạt Thiên lão tổ!
Với đám tiểu bối mà nói thì cách gọi này rất lạ lẫm.
Nhưng không chỉ riêng các tiểu bối, ngay đến các vị tông chủ còn hơi ngỡ ngàng.
Vì họ cũng chỉ được nghe về người này qua lời của các trưởng lão thôi.
Ngũ Hành Bạt Thiên.
Năm xưa, người này chỉ đứng sau mỗi Ngũ Hành Đại Đế ở Ngũ Hành Thiên Phủ. Nói chính xác hơn thì người này chính là con trai của Ngũ Hành Đại Đế, thực lực và thiên bẩm của ông ta sánh ngang với cha mình.
Từ hàng vạn năm trước, người này đã là một thiên tài nổi tiếng, sau đó đã tiến vào cảnh giới Sinh Tử và trở thành trưởng lão nhỏ tuổi nhất của Ngũ Hành Thiên Phủ.
Nhưng ngày xưa, sau trận chiến với Ngũ Thánh, Ngũ Hành Đại Đế đã mai danh ẩn tích, coi như hoàn toàn rút lui, mà người này cũng vậy.
Ai ngờ đâu bây giờ, ông ta lại xuất hiện ở đây.
“Tên này đột nhiên gây rối, làm con nhất thời không phản ứng lại kịp nên mới trúng chiêu của hắn, bằng không…”
“Không cần phải trình bày”.
Bạt Thiên lão tổ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu ta không đến kịp thì ngươi chỉ còn là một cái xác thôi”.
“Ha ha, thế sao?”
Nhưng Bạt Thiên lão tổ vừa nói dứt câu thì đã có một tiếng cười thảm thương vang lên.
Thay vì dùng từ tiếng cười thì khóc có vẻ đúng hơn.
Bởi âm thanh này nghe rất thê lương.
Mục Vỹ lảo đảo bò từ dưới đất dậy, toàn thân bết máu, một chưởng ban nãy thật sự quá mạnh.
Nếu không nhờ nhanh chóng thi triển Cửu Nguyên Huyết Luân thì có lẽ bây giờ hắn đã toi mạng rồi.
“Hả? Chưa chết à!”
Trông thấy Mục Vỹ đứng dậy, Bạt Thiên lão tổ lập tức ngẩn người.
Dù ông ta chưa dồn hết sức vào chưởng ban nãy, nhưng theo ông ta thấy thì Mục Vỹ phải chết rồi mới đúng.
Tuy Mục Vỹ chưa chết, nhưng chưởng đó gần như đã lấy mạng của hắn, đến khí tức nối liền với năm vị tông chủ cũng đã bị cắt đứt.
Hiện giờ, Mục Vỹ chỉ thấy lục phủ ngũ tạng của mình đảo lộn, phần lớn bộ phận trong cơ thể đều chảy máu, thậm chí nói một câu cũng chực hộc máu đến nơi.
Mặt khác, các vị tông chủ vội vã đứng dậy, sau đó nới rộng khoảng cách với Bạt Thiên lão tổ.
Mục Vỹ không còn khống chế sức mạnh của họ nữa, cho nên họ được tự do rồi.
“Bạt Thiên lão tổ, hoá ra ông vẫn chưa chết!”
Kim Thông nhìn Bạt Thiên lão tổ rồi chấn động nói.
“Kim Thông, khi ta còn tung hoành thiên hạ, phụ thân của ngươi còn chưa ra đời, giờ ngươi nói câu đó thì đáng đánh!”
Bạt Thiên lão tổ hừ một tiếng rồi vung tay.
Chát, Kim Thông không còn sức để phản kháng nên đã lĩnh trọn cái tát vào mặt.
Đường đường là tông chủ của Kim Môn mà lại bị ăn tát trước mặt bàn dân thiên hạ, đã thế còn không thể phản kháng.
Nhưng sau khi hứng chịu một cái tát đó, Kim Thông chẳng hề ho he một câu, mà nhẫn nhịn uất ức.
Cái tát đó đủ khiến Kim Thông chấn động rồi.
Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ sáu!
Một cường giả chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào tầng thứ bảy cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong, ông ta lấy đâu ra sức mà chống trả.
“Năm thế lực lớn các người giỏi thật đấy, giờ còn dám phảng kháng nữa hả? Xem ra mấy nghìn năm qua, Ngũ Hành Thiên Phủ ta nhân từ với các người quá rồi!”
Bạt Thiên lão tổ cười lớn, trong mắt loé lên tia sắc lạnh.
Vừa nói dứt câu, Bạt Thiên lão tổ đã nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ.
Lúc này, Ngũ Hành Cực và Cửu Nhi cũng không còn chiến đâu nữa mà đáp xuống, ai đứng về phe người nấy, mọi tranh chấp đều ngừng lại, không ai dám nói gì lung tung nữa.
“Mục Vỹ, đệ tử của Hoả Hành Sơn. Chắc ngươi không phải người của tiểu thế giới Ngũ Hành đúng không! Chẳng qua có chút thành tựu khiến người ta khó tưởng tượng thôi”.
Bạt Thiên lão tổ cười lớn rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi đã giết ba thiên tài xuất sắc của Ngũ Hành Thiên Phủ ta nên ta không thể ngươi sống tiếp trên đời được nữa”.
“Ông không cho ta sống ư?”
Mục Vỹ nhìn Bạt Thiên lão tổ rồi cười ha hả đáp: “Ông tưởng mình là ai? Là ông trời chắc?”
“Sao? Không phục chứ gì?”
Bạt Thiên lão tổ nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Nhớ lại ban nãy ngươi định làm gì với Cực Tri Doãn đi, nhưng ta đã xuất hiện. Ngươi muốn giết hắn, nhưng có thành công đâu. Đây là sự thật, sự chênh lệch thực lực giữa chúng ta rất lớn nên không thể làm gì khi ở trước mặt ta được đâu”.
“Ha ha, thế à?”
Đây là lần thứ hai Mục Vỹ cười lạnh rồi.
“Giờ hắn vẫn ổn, nhưng ông có chắc lát nữa hắn sẽ không chết ngay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!