Dưới khí tức sắc lạnh ấy, Mục Vỹ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó ẩn núp ở một bên bất động, dường như bây giờ hắn đã yếu đến mức chẳng ai thèm để mắt tới.
Còn Cực Tri Doãn lúc này thì chỉ chú ý tới năm vị tông chủ đang đứng trước mặt mình.
Các tiếng xé gió bất chợt vang lên.
Năm sợi dây xích xuất hiện trên người của các phân thân rồi bay tới quấn chặt lấy người của nhóm Hoả Lân.
Lúc này, năm vị tông chủ đã như cá nằm trên thớt.
Giờ mà muốn phản kháng thì gần như là điều không thể.
“Ha ha!”
Cực Tri Doãn cười lớn nói: “Này các vị, cảm ơn nhé! Ta chuẩn bị sao chép lĩnh ngộ võ tu cả đời của các người đây, có được chúng rồi thì ít nhất Cực Tri Doãn ta cũng có thể bớt được cả nghìn năm khổ tu vất vả, ta có thể tu thành chín quả nhờ các người rồi”.
“Mơ đi!”
Kim Thông hét lên.
“Mơ? Không không!”
Cực Tri Doãn cười nói: “Đây là sự thật, chứ không phải mơ! Giờ các ông hãy nhìn xem ta hấp thu hết tu vi của các ông bằng cách nào nhé!”
Dứt lời, Cực Tri Doãn đã tiến lên ngay.
Ngay sau đó, tiếng xiềng xích đã vang lên leng keng, năm phân thân đã giải tán, nhưng nhóm Kim Thông vẫn bị trói chặt một chỗ.
Bấy giờ, bọn họ mới hiểu được điều mà Cực Tri Doãn nói.
Ngay từ đầu, y đã không định giết họ, mà chỉ muốn có được những lĩnh ngộ của họ.
Cực Tri Doãn xoè bàn tay ra, chân nguyên lan toả.
Khí tức mạnh mẽ bao phủ toàn bộ không gian.
Còn ở phía năm sợi dây xích thì các vị tông chủ đang giãy giụa với vẻ hoảng sợ.
Bọn họ đều ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử, dù biết lần này Cực Tri Doãn không định giết mình, song bị trói chặt một chỗ và cướp sạch hết kinh nghiệm võ tu mà mình lĩnh ngộ được vẫn là một sự sỉ nhục rất lớn với họ.
Cảm giác nhục nhã còn khiến người ta thấy khó chịu hơn cả bị trói buộc!
“Cực Tri Doãn, rồi ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
“Có được chết tử tế hay không thì ta không rõ, nhưng ta biết điều đó sẽ xảy đến với năm người đấy”!
Cực Tri Doãn cười lạnh một tiếng, sau đó giơ cả hai tay đặt lên những sợi xích.
Ngay sau đó, một lực hút vô hình đã kéo lấy năm đạo ấn ký trong người của năm vị tông chủ, các tiếng động liên tục vang lên, các màn ánh sáng đã xuất hiện bên trên bọn họ.
Lúc các chùm ánh sáng ấy xuất hiện, các vị tông chủ đều đứng ngây người ra trên không trung.
Năm chùm sáng này toả ra năm màu sắc rạng rỡ.
Thấy vậy, Cực Tri Doãn tung một chưởng ra như muốn hấp thu chúng vào trong người mình.
Y đang cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nếu dung nhận được năm chùm sáng này vào người thì y có thể hấp thu được hết toàn bộ lĩnh ngộ và kinh nghiệm của năm vị tông chủ vào trong cơ thể mình.
Sức hấp dẫn này quá lớn, y nào có thể chối từ.
“Thành công rồi, thành công rồi!”
Cực Tri Doãn cười phá lên: “Ta đã phải chuẩn bị ba nghìn năm cho lần hành động này, ba nghìn năm để lĩnh ngộ Ngũ Linh thị Huyết Trận, cuối cùng cũng thành công rồi, ha ha…”
Cực Tri Doãn bật cười điên cuồng.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng xé gió rất khẽ vang lên.
Gần như chẳng có ai phát hiện ra tiếng động này, kể cả Cực Tri Doãn cũng vậy. Mãi đến khi âm thanh đó lướt qua người y, bấy giờ, y mới phản ứng lại.
Y tận mắt trông thấy một cây kim nhỏ đang bay thẳng về phía ấn đường của mình.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Song, dẫu sao Cực Tri Doãn cũng là cưởng giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ tư.
Y đã nhanh tay lẹ mắt tung ngay một chưởng ra.
Sau đó giơ hai ngón tay lên kẹp chặt cây kim đó.
Nhưng cây kim này vẫn vượt qua được trở ngại và lao đi với tốc độ cũ, sau đó châm vào ấn đường của Cực Tri Doãn.
“Chết tiệt!”
Cực chẳng đã, Cực Tri Doãn đành lùi lại, vội vàng tránh cây kim đó.
Nhưng khoảng cách quá gần, y lại không ngờ có cây kim này xuất hiện nên nó đã xuyên qua phòng ngự hộ thể của y, thậm chí còn suýt nữa tạo ra đòn tấn công trí mạng.
Ngay sau khi Cực Tri Doãn lùi lại, năm chùm sáng đã bị cắt đứt.
Y không quá bận tâm.
Giờ y phải lùi lại để né cây kim kia đã, lát xông lên tiếp cũng chưa muộn.
Nhưng y vừa nghĩ vậy, thì đã có một bóng người xuất hiện trước mặt y như ma quỷ.
Bóng người đó xoè tay ra, sau đó nắm chặt lấy cả năm sợi dây xích.
Thấy vậy, Cực Tri Doãn trố mắt ra, máu huyết cũng sắp tuôn trào.