“Có phải thấy ba đứa cháu trai của ta chết rồi nên hai ngươi không nghe lời ta nữa đúng không?”, Ngũ Hành Ngọc khàn giọng hét lên: “Ta sẽ tận tay giết chết tiểu tử này, ta nhắc lại là một mình ta”.
Nghe thấy vậy, Ngũ Hành Thanh Phong và Ngũ Hành Thanh Vân lập tức ngẩn người, sau vài giây do dự, họ đã lùi lại.
Đúng là ba người cháu trai thiên tài của Ngũ Hành Ngọc đều đã chết, nhưng mấy người con trai của ông ta vẫn rất nổi tiếng trong Ngũ Hành Thiên Phủ, cho nên nếu đắc tội với ông ta, họ sẽ chẳng được lợi lộc gì.
Thấy hai người đó lùi bước, Ngũ Hành Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Ngươi cũng đừng tưởng ta mắc bẫy của ngươi nên mới đuổi họ đi”.
“Loại tép riu như ngươi thì một mình lão phu xử lý là được, ta sẽ lăng trì ngươi để báo thù rửa hận cho các cháu trai của ta”.
“Còn phải xem ông có bản lĩnh ấy không đã”.
Kiếm Khổ Tình xuất hiện trong tay Mục Vỹ phát ra âm thanh sắc lạnh.
“Tiểu tử, chịu chết đi”
Ngũ Hành Ngọc chộp tay tới tấn công Mục Vỹ.
Mục Vỹ không nhiều lời mà nhanh chóng lao thẳng lên phía trước rồi vung kiếm.
Vút!
Một âm thanh sắc nhọn vang lên, Mục Vỹ đã chém một đường kiếm ra.
Song khi đường kiếm ấy chém xuống người Ngũ Hành Ngọc lại chỉ vang lên những tiếng cheng cheng.
Thân thể mạnh quá!
Mục Vỹ tin chắc một khi dồn hết lực vào đường kiếm này thì đến thánh khí cực phẩm cũng phải chào thua.
Cơ thể của Ngũ Hành Ngọc quá rắn chắc.
“Hừ! Còn xanh và non lắm, ngươi có biết thế nào là cảnh giới Sinh Tử không? Khi bước vào cảnh giới này sẽ tu luyện từ Tam Chuyển Sinh đến Tam Chuyển Tử, cuối cùng là Sinh Tử Hợp Nhất và tiến vào Tiên Nhân”.
Dứt lời, Ngũ Hành Ngọc lập tức tung một quyền tới.
Uỳnh…
Một tiếng động lớn vang lên, Mục Vỹ bị đánh bay xuyên qua mấy chục bức tường, cuối cùng mới rơi xuống đất.
Ngực hắn đã bị lún xuống, máu tươi nhuốm đỏ áo.
Mục Vỹ biết rõ hiện giờ mình đang mạnh đến mức nào.
Nhưng không ngờ suýt nữa bị một quyền của lão già này đấm thủng người.
Cảnh giới Sinh Tử đúng là quá mạnh!
“Chết đi!”
Ngũ Hành Ngọc lại xông tới, sau đó nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sát khí.
“Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng!”
Trông thấy Ngũ Hành Ngọc xông tới, Mục Vỹ tung ngay ba chưởng ra, chưởng ảnh chồng xếp lên nhau, pha trộn giữa cương và nhu rồi bay về phía Ngũ Hành Ngọc.
“Ngũ Hành Trảm!”
Ngũ Hành Ngọc cũng tung một chưởng ra.
Lại có một tràng tiếng động vang lên, ba chưởng ảnh của Mục Vỹ đã tan thành mây khói.
Ngược lại, đòn tấn công của Ngũ Hành Ngọc phá tan chiêu của Mục Vỹ xong thì vẫn không giảm sức mạnh, tiếp tục bay về phía hắn.
Mục Vỹ có thể cảm thấy nếu mình trúng chưởng này, chắc sẽ ngã gục mất.
Mục Vỹ cố hết sức né đi, sau đó thì đờ ra tại chỗ.
Chưởng đó xẹt qua người hắn rồi bay xa thêm mấy nghìn mét nữa, phá tan tường thành của thành Ma Quỷ.
Ghê thật!
Quá khủng khiếp!
Các lão yêu quái ở cảnh giới Sinh Tử đều như cáctrùm sỏ sống cả nghìn năm, thực lực và bản lĩnh của họ là thứ mà bây giờ Mục Vỹ chưa thể chống lại được.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ cũng không thể ngồi yên chờ chết được.
Hắn vung kiếm Khổ Tình lên rồi chém ra bảy đường kiếm, bảy đạo Sinh Tử ấn bay về phía Ngũ Hành Ngọc như một đoá băng liên.
Trông thấy kiếm ấn đó, Ngũ Hành Ngọc hừ lạnh nói: “Châu chấu đá xe!”
Sau khi phá tan bảy ấn đó bằng một chưởng, Ngũ Hành Ngọc tiếp tục lao lên tấn công.
Trong lúc cấp bách, Mục Vỹ đã phải sử dụng sức mạnh hoá rồng.
Vảy rồng bắt đầu hiện lên trên cả cánh tay hắn, những chiếc vảy sặc sỡ trông không hề quái dị, ngược lại còn khiến Mục Vỹ trông mạnh mẽ hơn.
“Thứ quái quỷ, chết đi!”
Nói rồi, Ngũ Hành Ngọc lập tức tấn công Mục Vỹ.
Tiếng quyền cước va chạm vang lên, lần này, Mục Vỹ không còn chật vật như trước nữa.
Nhưng mỗi lần giao thủ, Mục Vỹ đều thấy như bị một ngọn núi cao vạn trượng đè nặng xuống người, luồng sức mạnh này khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đảo lộn vị trí.
Mục Vỹ biết nếu cứ thế này thì sớm muộn gì mình cũng chết dưới tay Ngũ Hành Ngọc.
Sức mạnh của cảnh giới Sinh Tử quá lớn!
Cực chẳng đã, Mục Vỹ lại thi triển Luyện Cốt Thánh Thể, kết hợp cùng với uy lực khi hoá rồng thì cơ thể hắn mới chống đỡ được.
Song dù vậy, nhưng Mục Vỹ vẫn cảm thấy mình đang dần mất sức.
“Khống Thân Quyết!”
Sau tiếng hô ấy, Ngũ Hành Ngọc đã bị Mục Vỹ khống chế.
Tuy nhiên, với cảnh giới hiện tại, khi Mục Vỹ thi triển môn pháp quyết này thì có thể khống chế được Ngũ Hành Ngọc Minh một giây, nhưng với Ngũ Hành Ngọc thì còn chưa nổi nửa giây.
Thế những ngần ấy thời gian thôi cũng đủ để Mục Vỹ nới rộng khoảng cách rồi.
“Lão già kia!”
Mục Vỹ lùi lại rồi nhanh chóng thi triển Vạn Cổ Huyết Điển.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!