Chương 1155: Giao cho ta
Đúng lúc này, chợt có một tiếng gọi vang lên.
Hỏa Mị Nhi nước mắt giàn giụa.
“Ca ca, Trần Kiệt Ngọc bị phế rồi!”
“Thế thì sao? Hắn vốn đã là một tên vô dụng rồi, để huynh tìm người khác tốt hơn cho muội”, Hoả Thông Thiên an ủi nói.
Y vô cùng thương yêu người muội muội này, hơn nữa cả hai cùng có sở thích giống nhau, người thích nữ sắc, kẻ ham mê nam nhân.
Còn Trần Kiệt Ngọc thì Hoả Thông Thiên thấy ngứa mắt lâu rồi.
“Ca, là hắn, là Mục Vỹ đó, huynh giết hắn cho muội đi”.
Hỏa Mị Nhi nhìn thấy Mục Vỹ ở giữa không trung rồi nói.
Tần Đồng ở một phía khác thì đang sợ hết hồn rồi.
Rốt cuộc Mục Vỹ lợi hại đến mức nào đây? Hắn hạ Trần Kiệt Ngọc bằng một nhát chém cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng với tu vi cao cường, lẽ ra đại trưởng lão phải chống trả hắn được mới phải chứ.
Đại trưởng lão đã ở cảnh giới Sinh Tử, vậy mà lại không phá được một trận pháp con cỏn của Mục Vỹ mới ở tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần.
Càng nghĩ, Tần Đồng càng thấy chóng hết cả mặt.
Mục Vỹ này thật sự đã vượt xa tưởng tượng của gã ta.
“Hả?”
Hoả Thông Thiên nhìn Mục Vỹ rồi ngây người.
“Ra là ngươi, Mục Vỹ!”
Hoả Thông Thiên nở một nụ cười sâu xa.
“To gan đấy! Mới cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười mà đã dám dẫn người đến chỗ ta đòi người rồi”.
Hoả Thông Thiên mỉm cười sau đó búng ngón tay, các đệ tử nữ lập tức bê một chiếc giường từ trong đại điện ra.
Mẹ của Ngưu Oa đang bị trói cả tay và chân, khóc lóc ngồi trên chiếc giường đó, khi trông thấy Ngưu Oa, bà ấy càng gào khóc to hơn.
“Oa Nhi…”
“Mẹ…”
Ngưu Oa rơi lệ, sau đó nhìn mẹ mình rồi gào lên: “Mẹ, con đến cứu mẹ đây”.
“Oa Nhi, con đừng lại đây, đi, mau đi đi! Tiểu Nhị, hai đứa đi đi, cả hai đều không phải đối thủ của hắn đâu”.
Lâm di vẫn nghĩ Mục Vỹ chỉ thông qua khảo hạch ngoại sơn và trở thành đệ tử ngoại sơn giống Ngưu Oa nên lập tức hô lên.
“Ha ha, đi ư? Không ai được đi đâu hết!”
Hoả Thông Thiên cười nói: “Tự ý xông vào núi của Hoả Thánh Tử khác là vi phạm quy tắc của môn phái, cho nên dù ta giết Mục Vỹ ngươi cũng không sao cả”.
“Hơn nữa, người phụ nữ này trông rất hấp dẫn, nhất là đã lâu chưa gần gũi đàn ông nên mùi vị rất dễ chịu. Bây giờ, ta sẽ bắt hai ngươi. Mục Vỹ, ta sẽ giao ngươi cho Hình Phạt Đường, còn Ngưu Oa này, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến quá trình ta đi vào chỗ ngươi đã chui ra”.
Hoả Thông Thiên mỉm cười một cách quái dị, trong ánh mắt chứa đầy vẻ điên cuồng.
Y vốn có bản tính tuỳ tiện, nên chẳng hề coi nhóm Ngưu Oa cùng đồng loại với mình.
Lúc này, khi thấy Ngưu Oa xuất hiện, y càng nổi dã tâm hơn.
Còn Mục Vỹ thì y vốn chẳng coi là gì rồi.
“Ngưu Oa!”
Thấy Ngưu Oa định xông lên, Mục Vỹ chỉ thấy đau lòng.
“Vỹ ca!”
Hình như nhìn ra được vẻ hối hận trong mắt Mục Vỹ, Ngưu Oa nghiêm túc nói: “Chuyện này ta không trách huynh, huynh đã đưa ta đến Hoả Hành Sơn, giúp ta tăng thực lực và hoàn thành giấc mơ của mình, ta rất cảm kích huynh. Nhưng đám người này quá càn quấy, làm xằng làm bậy, huynh còn tiền đồ sáng láng phía trước, đừng huỷ hoại nó vì ta”.
Ngưu Oa trầm giọng nói: “Vỹ ca, sau này hãy nhớ báo thù cho ta”.
“Cái gì?”
Mục Vỹ bị câu nói này của Ngưu Oa làm ngây người.
Lẽ nào Ngưu Oa tưởng hắn đang sợ ư?
Sợ?
Đúng là nực cười!
Mục Vỹ chỉ đang nghĩ không biết đưa Ngưu Oa đến Hoả Hành Sơn là đúng hay sai thôi.
Nhưng bây giờ, nếu họ đã đến đây rồi thì chẳng thể thay đổi được nữa.
Hắn buộc phải bảo vệ hai mẹ con họ thôi.
Ngưu Oa vừa mới lao lên đã bị một lực hút kéo ngược trở lại.
“Này nhóc, định lao lên chịu chết à?”, Mục Vỹ cười khổ nói.
Thấy Lâm di ngoài bị trói ra thì vẫn bình an, Mục Vỹ cũng thở phào một hơi.
“Việc tiếp theo cứ giao cho ta!”
Mục Vỹ cười nói.
Nhìn thấy nụ cười này của Mục Vỹ, Ngưu Oa rùng mình rồi run rẩy.
Với y mà nói thì Mục Vỹ đã giúp đỡ y rất nhiều.
Từ việc thay đổi thiên bẩm cho tới nâng cao thực lực, tất cả đều là những thứ y chưa từng được thấy.
Mọi thứ đều là Mục Vỹ làm cho y.
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ vẫn giúp y tiếp.
“Ê, muốn ra mặt thay người khác thì phải xem thực lực của mình đến đâu đã”.
Hoả Thông Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Ngoài ra ta cũng muốn nói cho ngươi biết, ngươi có thiên hoả thì ta cũng có sẵn linh hoả trong người, tính ra thì chưa chắc ta đã sợ ngươi đâu”.
Hoả Thông Thiên cười lạnh, sau đó từng ngọn lửa đã bốc cháy trên tay y.
“Ta chỉ muốn cứu người thôi, ngươi chưa đủ trình ngăn cản đâu”.
Mục Vỹ nói dứt lời, một con rồng lửa đã bay từ đầu ngón tay hắn ra.
Con rồng lửa này có tốc độ cực nhanh, nó đốt sợi xích trói trên người Lâm di thành than rồi hoá thành một cái kén đón Lâm di, đưa về chỗ Mục Vỹ.
“Định chuồn à? Không có cửa đâu”.
Hoả Thông Thiên nào cho phép Mục Vỹ đưa Lâm di đi dễ dàng như vậy.
Y khẽ hô lên một tiếng, ngọn lửa lập tức lượn quanh người, hoá thành một vòng lửa. Chiếc vòng lửa ấy trói cái kén lửa của Mục Vỹ lại, khiến cái kén bị kẹt tại chỗ, không thể nhúc nhích.