“Không không!”
Nhưng khi nhìn thấy cả đống Linh Tinh thượng phẩm chất dưới đất, Mục Vỹ lại lắc đầu nói: “Khư Độc Đan này là thánh đan tuyệt phẩm, nên giá là năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm, chứ không phải thượng phẩm”.
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Thuỷ Vân Yên bùng lửa giận.
Bà ta lập tức vung tay về phía Mục Vỹ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ bất động.
“Thuỷ chưởng môn, bà quá đáng rồi đấy”.
Đúng lúc này, Hoả Lân chợt nhảy ra rồi quát lớn, đồng thời cản chưởng đó lại.
“Ta quá đáng?”
Thuỷ Vân Yên tức tối nói: “Tên này lòng dạ hiểm ác, đã dùng thiên hoả tấn công đệ tử hạt nhân của Thiên Thuỷ Phái ta, sau đó còn đòi bán đan dược với giá cao! Hoả Lân, thế mà ông lại bảo ta quá đáng ư?”
“Lòng dạ hiểm ác?”
Hoả Lân hừ nói: “Tỉ thí là do Thuỷ Thiên Hành khởi xướng, đệ tử Hoả Hành Sơn ta vốn tu hành công pháp thuộc tính Hoả. Mục Vỹ có thiên hoả trong người thì đó là thực lực của cậu ấy, còn Khư Độc Đan vốn là thánh đan tuyệt phẩm, nếu bà chê đắt thì đừng mua, chúng ta không ép đâu”.
Câu nói này của Hoả Lân khiến Mục Vỹ mát lòng mát dạ.
Đúng là sơn chủ của Hoả Hành Sơn có khác, khí khái quá!
“Được được!”
Thuỷ Vân Yên đồng ý rồi lấy năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm ra ngay, sau đó vội vàng hô lên: “Tiểu tử kia, đưa Khư Độc Đan đây cho ta”.
“Đa tạ tiền bối đã mua đan dược với giá cao”.
Mục Vỹ chắp tay rồi nói tiếp: “Nhưng Thuỷ Thiên Hành đã thua rồi, có phải nên đưa Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc cho…”
“Đây, của ngươi đây”.
Thuỷ Vân Yên thật sự sắp phát điên rồi.
Mục Vỹ nhận lấy viên ngọc xong còn kiểm tra thật giả, sau đó mới ném năm viên Khư Độc Đan cho Thuỷ Vân Yên.
Thật ra Khư Độc Đan không quá đáng giá, nhưng quá trình luyện chế cần dẫn thiên hoả vào. Mục Vỹ tin chắc rằng ở một nơi không có thiên hoả tồn tại như tiểu thế giới Ngũ Hành thì không một ai có thể luyện chế đan dược này được.
Thật ra, loại đan dược này chỉ có giá mười nghìn Linh Tinh cực phẩm một viên thôi, Mục Vỹ đòi năm trăm nghìn là lãi gấp năm lần rồi.
Nhận lấy Khư Độc Đan xong, Thuỷ Vân Yên không nhiều lời mà lập tức cho Thuỷ Thiên Hành uống ngay.
Sau khi uống đan dược, người Thuỷ Thiên Hành dần chảy ra một dòng nước đen xì, dòng nước ấy chảy khắp người y và bốc lên mùi hôi thối.
“Khụ khụ…”
Cùng lúc đó, miệng y cũng liên tục ho ra máu.
“Sao lại thế này?”
Thấy vậy, Thuỷ Vân Yên tái mặt rồi hỏi.
“Thuỷ tiền bối, thì Khư Độc Đan khử độc mà, chất độc trong người Thuỷ Thiên Hành đang dần được loại trừ đấy”.
Mục Vỹ chán nản nói.
“Ngươi im đi, tưởng ta không biết chắc?”
Thuỷ Vân Yên lạnh giọng quát với chất giọng đầy bất mãn.
“Được rồi, im thì im”.
Bây giờ, Mục Vỹ không thèm để ý đến người phụ nữ này nữa, lấy được Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc rồi thì hắn chẳng so đo với Thuỷ Thiên Hành nữa làm gì.
Sau khi hộc ra mấy ngụm máu lớn, cuối cùng sắc mặt của Thuỷ Thiên Hành cũng hồng hào hơn, coi như đã nhổ hết độc tố ra rồi.
“Tiền bối, thấy ta nói đúng chưa?”
Mục Vỹ nhìn Thủy Thiên Hành rồi nói tiếp: “Thuỷ huynh này, huynh đã thực hiện một nửa lời hứa ban nãy rồi, nhưng còn một nửa nữa thì huynh chưa hoàn thành, không biết huynh còn nhớ không?”
“Thuỷ Thiên Hành là đồ ẻo lả!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một âm thanh như dời non lấp biển đã vang lên ở xung quanh.
Các đệ tự ngoại sơn đang vô cùng phấn khích.
Trước kia, mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ mà gặp đệ tử của Thiên Thuỷ Phái, bọn họ toàn phải cúi đầu rồi đi đường vòng.
Nhưng bây giờ, chẳng dễ gì họ mới có một cơ hội hiếm hoi để hạ nhuệ khí của đệ tử môn phái này, đương nhiên họ sẽ không bỏ qua rồi.
Nghe thấy vậy, Thuỷ Thiên Hành lại hộc ra thêm một ngụm máu rồi ngất xỉu, không biết là tại quá tức giận hay cơ thể không gắng gượng được nữa.
“Haizz!”
Thấy Thuỷ Thiên Hành ngất xỉu, Mục Vỹ chán nản nói: “Xem ra lần này không thực hiện nốt được rồi, mà không sao, lần sau gặp lại, Thuỷ huynh nhớ lời hứa với ta nhé!”
Phụt!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thuỷ Thiên Hành đã ngất xỉu lại hộc tiếp ra một ngụm máu rồi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
“Chắc phen này ngất thật rồi đấy”.
Mục Vỹ điềm nhiên nói.
“Giỏi lắm! Hoả Lân, đệ tử Hoả Hành Sơn các người giỏi lắm!”
Thuỷ Vân Yên lạnh giọng nói một câu rồi vung tay, đệ tử của Thiên Thuỷ Phái lập tức đi theo bà ta.
Lần này coi như xôi hỏng bỏng không rồi.
Kế hoạch một mũi tên trúng ba đích tưởng như hoàn hảo đã bị Mục Vỹ phá tan.
Điều khiến bà ta điên tiết hơn là Mục Vỹ dám lấy Khư Độc Đan ra làm khó mình, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
“Sơn chủ, năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm này coi như công lao của đệ tử với Hoả Hành Sơn, hãy để cho các đệ tử ngoại sơn dùng để tu luyện đi ạ”.
“Ha ha!”
Nghe thấy vậy, Hoả Lân cười lớn rồi nói: “Được, được! Ta sẽ đổi số Linh Tinh cực phẩm này sang thượng phẩm rồi chia cho các đệ tử nội ngoại môn”.
Thấy vậy, một tràng tiếng hoan hô vang lên.
“Nịnh bợ!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hoả Vũ Phượng phụng phịu nãy giờ chợt hừ nói.
Mục Vỹ làm vậy là để nịnh hót thôi.
“Vũ Phượng”.
Hoả Lân nhìn con gái mình với ánh mắt không vui.
“Tiểu tử, đừng có đắc ý vội. Chờ khi nào tu vi của ngươi bằng ta, nhất định ta sẽ khiêu chiến ngươi. Để rồi xem thiên hoả của ngươi hay Bát Hoang Thuỷ Long Ngâm của ta lợi hại hơn”.
Hoả Vũ Phượng huơ nắm đấm rồi hừ nói.
“Được rồi, Mục Vỹ, giờ ngươi đã là Hoả Thánh Tử, lát nữa sẽ có trưởng lão dẫn ngươi đến chỗ ở. Thu xếp đồ đạc rồi làm quen môi trường ở đây trước đi, rồi ta sẽ đến tìm ngươi sau”.
“Vâng thưa sơn chủ”.
Mục Vỹ thầm thở phào một hơi.