Cơ thể đang ngâm trong nước củaÂu Dương Vân bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt: “Phong, anh làm sao vậy?”
“Anh không làm sao cả, hiện tại anh chỉ muốn biết, em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
“Em…”
Cô muốn nói là có nhưng nghĩ đến nước mắt của mẹ chồng và lời căn dặn của bà, trong lòng như bị dao cắt, thốt lên những lời trái với lương tâm: “Không có.”
Cô cảm nhận được rõ ràng thân thể của Nam Cung Phong cứng đờ lại, còn cứng hơn cả cô nữa. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh bỗng nhiên bật cười: “Nhìn em sợ kìa, chỉ đùa em một chút thôi mà, người không biết còn tưởng rằng em đã làm chuyện gì có lỗi với anh rồi đấy.”
“Phong, đừng như vậy nữa được không? Sẽ khiến em cảm thấy sợ hãi đấy.”
“Sợ hãi sao? Vì sao lại sợ hãi? Hay là em thực sự làm điều gì đó có lỗi với anh rồi?”
Âu Dương Vân vừa định phủ nhận, đã bị anh dùng ngón tay đè môi lại: “Bỏ đi, câu trả lời của em luôn là không có.”
Người ta nói, sự gần gũi của thân thể chính là sự xa rời của tình yêu. Câu nói này thật sự có đạo lí nhất định của nó, giống như hiện tại, cô và Nam Cung Phong giao hòa cả thể xác và tinh thần, nhưng tình yêu, lại dường như đang lặng lẽ rời xa.
Anh ôm cô đến dưới vòi hoa sen, dịu dàng tắm rửa cho cô. Âu Dương Vân giống như một người rối gỗ để mặc anh lăn qua lộn lại, sau khi tắm hết nửa tiếng đồng hồ, anh ôm cô quay về phòng ngủ, Âu Dương Vân nhanh chóng khoác áo ngủ lên người, đứng dậy nói: “Em xuống dưới lầu uống nước.”
Cô bước ra khỏi phòng như đang chạy trốn, lao thẳng xuống phòng bếp dưới lầu, đứng bên cạnh máy uống nước trong phòng bếp, thở dốc từng hơi một. Cô thật sự sắp không thể thở được nữa rồi, vì sao anh vẫn chưa nói điều gì nhưng cô lại cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đánh về phía mình chứ?
“Chị dâu…”
Bỗng nhiên giọng nói của em chồng truyền đến từ sau lưng, cô sợ tới mức tay run lên, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất tạo ra tiếng vang chói tai. Cô đờ đẫn quay đầu lại: “Tình Tình.”
“Chị có tâm sự gì sao? Hai ngày nay cứ thấy chị vẫn luôn rầu rĩ không vui vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, sao khuya như vậy rồi mà em vẫn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được, trong lòng em có tâm sự.”
“Có chuyện gì sao?” Cô mơ hồ cảm thấy bất an.
Nam Cung Tình Tình nhìn cô với vẻ đầy hàm ý, do dự không biết có nên nói ra chuyện về đĩa CD hay không. Nhìn thấy vẻ mặt em chồng rối rắm, Âu Dương Vân lập tức hiểu được bảy tám phần: “Có phải… em cũng biết rồi không?”
“Chuyện chị lừa gạt anh trai em sao?”
Em chồng vô cùng dè dặt hỏi lại.
“… Ừ.”
“Đúng vậy, em đã biết rồi, chị dâu, vì sao chị lại phải làm như vậy? Chị không yêu anh trai em sao?”
Lúc này hai mắt của Âu Dương Vân mơ hồ: “Không phải, không phải chị không yêu anh ấy, chị có nỗi khổ bất đắc dĩ thôi.”
“Nhưng vì sao chị lại chọn anh trai em chứ? Anh ấy đã đủ đáng thương rồi, vì sao chị còn muốn tàn nhẫn với anh ấy như vậy?”
“Thật xin lỗi, Tình Tình, có một số chuyện em không hiểu được đâu.”
“Em không hiểu được thật, em không hiểu được quan niệm tình yêu phức tạp của mấy người. Trong cuộc sống của Nam Cung Tình Tình em cũng chỉ có hai mong muốn. Thứ nhất, chị dâu và anh trai hòa thuận gắn bó. Thứ hai chính là em có thể ở bên cạnh Quý Phong.”
Âu Dương Vân nhìn đứa em chồng ngây thơ, chậm rãi bước lên giữ lấy bả vai của cô ấy, nói: “Em là một cô gái lương thiện, mong muốn của em nhất định sẽ thành sự thật.”
Bên ngoài phòng bếp, bóng người đứng ở nơi tối tăm, bước chân vững chãi yên lặng rời đi…
Những ngày tháng sống trong thấp thỏm và bất an lại trôi qua thêm hai ngày, Âu Dương Vân nhận được cuộc điện thoại của Lý Giáp Phú…
“Gặp nhau đi.” Ông ta dứt khoát đưa ra yêu cầu.
“Vào lúc nào? Ở đâu?”
“Mười giờ sáng thứ bảy, quán trà Lão Tam Hán.”
“Được.”
Cô không cự tuyệt, bởi vì trong lòng cô có dự cảm, Lý Giáp Phú đột nhiên hẹn cô ra ngoài gặp, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Buổi sáng thứ bảy, sau khi Âu Dương Vân ăn bữa sáng xong, liền cầm túi ra khỏi nhà, cô không lái xe, lúc xe của Nam Cung Phong đi ngang qua người cô, anh dừng lại hỏi: “Đi đâu vậy? Có cần anh đưa em đi không?”
Cô lắc đầu, ánh mắt lấp lánh: “Không cần đâu, em có hẹn đi dạo phố với Lâm Ái.”
“À, vậy đi chơi vui vẻ nhé.”
Anh liếc nhìn cô với vẻ đầy hàm ý rồi khởi động xe nghênh ngang rời đi…
Không hiểu sao trong lòng Âu Dương Vân lại cảm thấy luống cuống. Cô cứ có dự cảm ánh mắt của anh ẩn chứa nguy cơ nào đó nhưng trong lòng lại không muốn nghĩ nhiều.
Lúc cô đi đến địa điểm hẹn, Lý Giáp Phú vẫn chưa tới. Cô tìm một góc nhỏ ngồi xuống, dõi ánh mắt đầy vẻ tâm sự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây bên ngoài rất trắng rất lớn, tự do tự tại phiêu đãng trên bầu trời, vậy mà cô lại cảm thấy hâm mộ chúng, hâm mộ một đám mây bay.
Suy nghĩ bay lên đến chín tầng mây, không biết trải qua bao lâu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi hào hứng: “Tiểu Vân… Tiểu Vân…”
Cô kinh ngạc thu hồi suy nghĩ, nhìn kĩ lại: “Mộng Long? Sao cậu lại ở đây?
“Ba đưa chồng tới.”
Lý Mộng Long mỉm cười xoay người, chỉ chỉ Lý Giáp Phú đứng không xa phía sau.
Lý Giáp Phú chậm rãi đi tới, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống: “Nó cứ luôn quấn lấy tôi đòi gặp cô, tôi cũng đành chịu nên đưa thằng bé đến đây.”
Âu Dương Vân cứng nhắc gật đầu: “Vậy chú hẹn cháu ra đây có chuyện gì không vậy?”
Lý Giáp Phú lấy ba trăm ba mươi ngàn đồng từ trong ví da ra, đưa cho con trai: “Mộng Long, dưới tầng có tiệm tạp hóa, con đi mua cho ba bao thuốc.”
“Vâng ạ.”
Lý Mộng Long cầm tiền, nhảy chân sáo ra ngoài giống như một đứa trẻ. Hai người nhìn theo bóng lưng của cậu ta, Lý Giáp Phú cảm thán: “Cũng chỉ có khi nhìn thấy cô, thằng bé mới vui vẻ như vậy.”
Âu Dương Vân trầm mặc không lên tiếng. Lý Giáp Phú lập tức bắt đầu chủ đề chính: “Lần này tôi đến đây cái chính là để giao dịch với cô.”
“Giao dịch cái gì ạ?”
“Tôi biết cô sẽ không lấy con trai tôi. Tuy chuyện này tôi rất khó có thể chấp nhận nhưng vì để cho con mình còn có cái mong chờ, chúng ta lập một hiệp ước nhỏ. Tôi không ép cô phải li hôn, nhưng mỗi tháng cô đều phải dành ra một ngày để ở bên Mộng Long, cô thấy thế nào?”
Âu Dương Vân suy nghĩ một lát, cảm thấy hơi không chắc chắn: “Chú nói thật sao? Cháu chỉ cần bỏ ra một ngày mỗi tháng để ở bên Mộng Long thì hôn ước giữa chúng cháu sẽ được hủy bỏ?”
“Đúng vậy.”
Cô do dự một lát, rồi gật đầu: “Vậy được thôi, cháu đồng ý. Cháu sẽ cố gắng để tuân thủ lời hứa mỗi tháng ở bên cậu ta một ngày, mong rằng chú cũng cố gắng tuân thủ lời hứa, đừng đến gây phiền phức cho cháu nữa.”
“Quyết định vậy đi.”
Lý Giáp Phú vừa mới dứt lời, Lý Mộng Long đã mua thuốc về rồi, ngoại trừ một bao thuốc lá, trong tay cậu còn cầm một bông hoa hồng xanh vẫn cònđọng nước, cậu ta niềm nở đưa bông hoa đến trước mặt Âu Dương Vân: “Tiểu Vân, đây là bông hoa chồng mua cho vợ ở tầng dưới đấy, vợ có thích không?”
“Thích.”
Âu Dương Vân mỉm cười nhận lấy, rồi cô để bông hoa sang một bên.
“Mộng Long, đợi uống xong trà thì Tiểu Vân sẽ đưa con đi công viên chơi, con có muốn đi không?”
“Được ạ, được ạ, con muốn đi.”
Lý Mộng Long kích động hoa tay múa chân, Âu Dương Vân có chút ngạc nhiên: “Cháu…”
“Bắt đầu từ hôm nay đi.”
Lý Giáp Phú trầm giọng nhắc nhở, cô liền không nói gì nữa.
Ba người ra khỏi quán trà, Lý Mộng Long hưng phấn hỏi ba cậu ta: “Ba ơi, ba có đi cùng chúng con không?”
“Ba không đi đâu, ba ở khách sạn chờ các con về.”
Lý Giáp Phú và Âu Dương Vân liếc nhìn nhau đầy hàm ý, không nói mà cùng hiểu đối phương. Đợi đến khi ông ta rời đi, Âu Dương Vân dẫn Lý Mộng Long ra đường Danh Dương.
Cô đưa cậu ta đến công viên giải trí lớn nhất thành phố B, rồi chỉ vào vòng quay ngựa gỗ, nói: “Mộng Long, cậu đi lên chơi đi, tôi chờ cậu ở đây.”
“Được.”
Lý Mộng Long nghe lời cô chạy qua, ngồi lên chiếc vòng quay ngựa gỗ, cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng bóc. Âu Dương Vân nhìn cậu ta, bỗng nhiên cô cảm thấy làm một kẻ ngốc cũng không có gì không tốt, ít nhất là không có nhiều nỗi phiền muộn như người bình thường.
“Tiểu Vân, Tiểu Vân…”
Lý Mộng Long vui vẻ quơ quơ hai tay, Âu Dương Vân cũng cười, vẫy tay lại với cậu: “Mộng Long giỏi quá, Mộng Long cố lên!”
Lúc này, có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng Lý Giáp Phú đang đứng ở cách cô không xa, tay cầm camera chụp ảnh tanh tách.
Âu Dương Vân và Lý Mộng Long chơi ở công viên giải trí suốt cả một ngày, chơi một lượt tất cả các trò chơi ở đó, đến tận khi trời chạng vạng tối cô mới kiên quyết đưa Lý Mộng Long không muốn rời đi trở về khách sạn mà Lý Giáp Phú đang ở.
“Chơi có vui không? Mộng Long?”
“Vui lắm.”
Lý Mộng Long gật đầu thật mạnh, kéo kéo cánh tay của Âu Dương Vân, nói: “Tiểu Vân, vợ có thể chơi với chồng như thế mỗi ngày được không?”
Âu Dương Vân liếc nhìn Lý Giáp Phúm cô khó xử cười cười: “Vậy không được đâu, Tiểu Vân còn phải đi làm nữa mà.”
“À…”
Lý Mộng Long buồn bã cúi đầu, Lý Giáp Phú chỉ vào căn phòng: “Có muốn vào trong ngồi không?”
“Không cần đâu, cháu phải về rồi.”
Cô vỗ vỗ bả vai của Mộng Long: “Lần sau tôi lại đưa cậu đi chơi nhé, tạm biệt.”
Hu hu…
Lý Mộng Long nghe thấy Âu Dương Vân tạm biệt, cậu ta đau lòng bật khóc. Cô muốn vỗ về cậu ta một chút, nhưng lại lo rằng cứ như vậy mình lại càng không đi được, cô liền tàn nhẫn bước nhanh hơn kiên quyết rời đi.
“Mộng Long đừng khóc nữa, người mà con thích nhất định là của con hết, cho dù không phải là của con, ba cũng sẽ không để cô ấy thuộc về người khác đâu.”
Đêm đến, Lý Giáp Phú liền rửa toàn bộ ảnh chụp trong camera ra, sau đó ngày hôm sau trước khi rời khỏi thành phố B, ông ta gửi ảnh chụp đến tập đoàn Nam Cung.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!