Quý Phong nhìn chằm chằm vào vẻ mặt băn khoăn của Nam Cung Phong, bình tĩnh nói: “Cho nên tổng giám đốc Phong, cho dù không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, vì gia đình anh, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ thân thế của tôi ra ngoài.”
Biểu cảm của cậu trông rất khẩn thiết, Nam Cung Phong đột nhiên nghiêm túc: “Quý Phong, cậu thực sự không muốn nhận người cha như Bạch Thất Gia?”
“Đúng vậy, không phải tôi tạm thời không thể chấp nhận, mà sau hơn một năm suy nghĩ kĩ càng, tôi vẫn không thể thay đổi được kết quả này.”
“Nhưng cậu nên biết, nếu như tôi giúp Bạch Thất Gia tìm được con trai, đối với tôi mà nói, đây là điều kiện vô cùng có lợi.”
“Nhưng tôi cũng biết, nếu như không được sự đồng ý của tôi, điều kiện có lợi với anh đến mấy, anh cũng sẽ không làm như vậy.”
Nam Cung Phong thản nhiên cười: “Không hổ danh là người đi theo tôi mười năm, cậu đối với tôi đúng là biết mình biết người.”
“Tổng giám đốc Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh có thể tôn trọng quyết định của tôi.”
“Không cần cảm ơn, với giao tình của hai chúng ta, làm sao tôi có thể không quan tâm đến cảm nhận của cậu chứ.”
Buổi tối ngồi trong thư phòng ở nhà, Nam Cung Phong cầm tư liệu liên quan đến việc Quý Phong từng phẫu thuật bằng tia laser, trầm tư suy nghĩ, lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Âu Dương Vân bước vào, anh hoảng loạn nhét tài liệu vào ngăn kéo, nhíu mày hỏi: “Sao em vào mà không gõ cửa?”
“Quên mất, sao thế, làm phiền anh suy nghĩ bậy bạ về em à?”
Nam Cung Phong tức giận cười cười, ôm cô ngồi lên đùi mình: “Sao em biết là anh đang nghĩ bậy bạ về em, có khả năng anh đang nghĩ bậy về người khác mà.”
“Cho anh thêm một trăm lá gan đấy.”
Âu Dương Vân nhéo sống mũi cao của anh: “Mẹ hầm canh xương bò trong bếp, anh xuống uống một bát đi.”
“Không uống?”
“Tại sao?”
“Anh bây giờ còn cần bồi bổ gì nữa? Không bồi bổ đã sắp chết nghẹn rồi, bồi bổ thêm chỉ chết nhanh hơn thôi.”
Âu Dương Vân cười khanh khách: “Có cần phải phóng đại đến mức đó không? Đích thân mẹ xuống bếp đấy, anh nể mặt người già một chút đi.”
“Vậy em đi uống thay anh đi.”
“Đùa kiểu gì vậy, đấy là canh bồi bổ cho anh, em uống vào sẽ phản tác dụng đấy.”
Âu Dương Vân giục anh: “Mau đi đi, em dùng máy tính của anh download một thứ.”
Nam Cung Phong không đấu lại được cô, đành phải đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, đi đến cửa vội nhắc nhở cô: “Đừng có lục lọi đồ của anh.”
“YES.”
Anh không nhắc còn đỡ, anh đột nhiên nhắc nhở như vậy, Âu Dương Vân lập tức nhớ lại cảnh tượng ban nãy, khi cô vừa vào cửa, ánh mắt Nam Cung Phong thoáng hiện qua vẻ hoảng loạn, cô lặng lẽ kéo ngăn kéo ở giữa, nhìn thấy một tờ báo cáo điều tra, cầm lên xem, bỗng chốc kinh ngạc bịt miệng mình lại.
Nam Cung Phong xuống tầng uống vội một bát canh rồi lập tức lên tầng ngay, vừa vào thư phòng đã nhìn thấy Âu Dương Vân ngồi trên ghế văn phòng của anh, trong tay cầm tập tài liệu kia, anh bỗng chốc lạnh mặt bước tới hỏi: “Không phải đã bảo em đừng có lục lọi đồ của anh rồi sao?/”
“Anh đã biết chuyện Quý Phong là con trai của Bạch Thất Gia mà lại đi giấu em?”
Âu Dương Vân hùng hồn hỏi vặn lại, như thể người làm chuyện trái với lương tâm là anh chứ không phải cô.
“Với tính cách xốc nổi của em, chẳng phải vì anh sợ em biết sẽ đi nói với Thất Gia sao.”
“Nói với Thất Gia thì đã sao? Vốn dĩ anh đang giúp ông ấy tìm con trai cơ mà?”
Nam Cung Phong thở dài: “Nếu như người đó là người khác thì không sao, nhưng người đó là Quý Phong, rất nhiều chuyện phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Tại sao?”
“Quý Phong không muốn nhận người cha như Bạch Thất Gia, anh coi Quý Phong như anh em ruột, hẹn ước với Thất Gia vốn được xây dựng trên cơ sở lợi ích, bây giờ Quý Phong không muốn nhận, nếu như anh vẫn dâng cậu ấy ra chẳng khác gì bán rẻ anh em mình.”
“Sao có thể là bán rẻ được?” Suy nghĩ của Âu Dương Vân hoàn toàn khác anh: “Em cho rằng Quý Phong chỉ là nhất thời không tiếp nhận được sự khác biệt khi bản thân từ một trẻ mồ côi biến thành không phải trẻ mồ côi, đấy chỉ là vấn đề về tâm lý, không phải không thể khắc phục được, bây giờ cậu ấy có ngăn cách về tư tưởng với ba, chỉ cần Thất Gia nghĩ cách loại trừ khoảng cách này, hai cha con có thể nhận nhau.”
“Đứng ở góc độ của bản thân mình nhìn vào vấn đề của người khác bao giờ cũng dễ giải quyết, nhưng nếu đổi lại là mình thì không có chuyện đó nữa, Thất Gia vì chuyện đấu đá của bang phái mà để lạc mất con trai, gián tiếp hại vợ mình tìm đến cái chết là chuyện không cần nghi ngờ gì nữa, Quý Phong có lí do để căm ghét ông ấy.”
“Bất kể đã có chuyện gì xảy ra ở chỗ Thất Gia, nhưng sự thật rằng ông ấy là ba của Quý Phong cũng không thể chối bỏ được, em cảm thấy bất kể vì Quý Phong hay vì anh, đều nên nói chuyện này với Thất Gia.”
“Anh không thể làm như vậy được, cho dù muốn lôi kéo thế lực của người đó đến thế nào đi chăng nữa, anh cũng tuyệt đối không lợi dụng anh em mình!”
Hai người không đạt được thống nhất, cụt hứng tách ra, Nam Cung Phong một lần nữa dặn dò cô không thể nói chuyện này cho bất cứ ai, nếu như cô tiết lộ bí mật này, anh sẽ không tha thứ cho cô.
Âu Dương Vân chưa từng thấy người nào thích đâm đầu vào bế tắc như anh, không thể nói chuyện nổi với anh, cô quyết định đi tìm Quý Phong.
Trong quán cà phê trang nhã, Âu Dương Vân đánh giá Quý Phong, thẳng thừng mở lời: “Quý Phong, tôi biết chuyện cậu là con trai của Thất Gia rồi.”
Quý Phong nhíu mày: “Tổng biám đốc Phong nói với cô?”
“Không phải, là tự tôi vô tình phát hiện ra, anh ấy không bán đứng cậu.”
“Vậy cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?”
“Cậu thực sự không định thừa nhận ba mình sao? Thực ra tôi nghe Nam Cung Phong nói, con người Thất Gia không xấu xa như cậu tưởng tượng.”
“Tôi không nói ông ấy xấu, trên thực tế, bất kì chuyện gì liên quan đến ông ấy đều không liên quan đến tôi.”
Âu Dương Vân có thể cảm nhận được, thành kiến của Quý Phong đối với Bạch Thất Gia rất nặng.
“Cậu biết bây giờ là thời điểm đặc biệt, nếu như Bạch Thất Gia liên thủ với Đàm Tuyết Vân sẽ rất bất lợi cho chúng ta, cho nên cậu có thể vứt bỏ thành kiến cá nhân mà thành toàn cho đại cục không?”
“Đối với tôi mà nói đây là một đề nghị rất ích kỉ.”
Quý Phong khẽ thở dài: “Rất xin lỗi, tôi hiểu được quan hệ lợi và hại trong đó, nhưng tôi thực sự không muốn dính dáng gì tới người đó.”
Âu Dương Vân thấy thái độ của cậu rất kiên định, biết không thể thay đổi được suy nghĩ của cậu, cô đột nhiên đổi đề tài: “Cậu định bao giờ kết hôn với Tình Tình?”
“Nói sau đi.” Ánh mắt Quý Phong hướng về nơi xa xăm.
Lâm Ái kết thúc chuyến đi Tây Tạng kéo dài ba ngày trở về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt khó ở của Giang Hựu Nam, cô tự biết mình đuối lý, vồn vã bước lên phía trước: “Chồng ơi, em về rồi này.”
Giang Hựu Nam làm như không nghe thấy, tiếp tục xem ti vi.
“Nhìn xem em mang quà gì về cho anh nè, ten ten ten tèn… Thích không?”
Cô làm như biến ảo thuật, lấy từ trong túi du lịch ra một con thỏ bông kiểu xấu đến mức không nỡ nhìn, ấn nút khởi động, con thỏ bắt đầu xoay vòng vòng, xoay rồi xoay rồi đột nhiên quay đầu hô ầm lên: “I love you.”
Lâm Ái cười đến đau cả bụng: “Thế nào thế nào, có thích không?”
Cô phấn khích ấn nút thêm lần nữa: “Em nhìn thấy nó trong cửa hàng bán đồ lưu niệm đó, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích không chịu nổi, trực giác của em cho biết anh cũng sẽ thích nó, cho nên em mua về nè.”
“I love you.” Con thỏ hô ầm lên một lần nữa, Lâm Ái cười nghiêng cười ngả đến mức ngã vật ra sô pha, nhưng khi nhìn lại Giang Hựu Nam, đừng nói đến cười, mi mắt anh còn chẳng buồn chớp một cái.
“Sao thế này? Anh không thích à?”
Giang Hựu Nam cứ như thể bị điếc, cũng không thèm liếc cô một cái.
“Hựu Nam, em biết sai rồi, anh đừng giận nữa được không, nhìn anh tức giận mà ruột gan em cứ run cả lên…”
“Anh biết tại sao lúc trước em thích anh không? Bởi vì em cảm thấy anh độ lượng, rất nam tính, trên thực tế, em không nhìn nhầm người, anh đúng là một người đàn ông nam tính…”
“Tuy rằng em khăng khăng làm theo ý mình, bỏ nhà ra đi, nhưng trái tim em chưa từng rời khỏi anh, Hựu Nam, anh cảm nhận được đúng không? Rằng trái tim em vẫn luôn ở bên cạnh anh?”
Lâm Ái thao thao bất tuyệt bên cạnh Giang Hựu Nam, cho dù lời nói của cô tràn ngập tình cảm, cách biểu đạt tràn ngập yêu thương, nhưng không thể đánh động nổi trái tim phẫn nộ của Giang Hựu Nam, mặt mũi anh vẫn rất khó ở, anh coi cô như không khí, coi lời cô nói như tiếng rắm thoảng qua tai.
“Hựu Nam, anh mà không để ý tới lời em nữa, em sẽ dùng biện pháp mạnh đấy nhé?”
Lâm Ái cho anh thời gian ba giây để quyết định có để tâm tới cô hay không, Giang Hựu Nam không hề thay đổi ý định, cô lập tức giống như một kẻ háo sắc nhào lên người anh, ôm cổ anh vừa hôn vừa cắn, Giang Hựu Nam bị sự nhiệt tình của cô quyến rũ, có vẻ khó kiềm chế, nhưng cứ nghĩ đến hành vi để lại một mảnh giấy rồi bỏ nhà ra đi của cô vào sáng hôm ấy, anh đẩy cô ra, vứt điều khiển ti vi trong tay xuống, quay người vào thư phòng.
“Giang Hựu Nam, anh đối xử với em như thế anh sẽ hối hận đấy!”
Lâm Ái cũng bực rồi, cô bỏ nhà ra đi, cô biết mình không đúng, nhưng cô đã xin lỗi rồi, thậm chí những lời nịnh nót và nũng nịu đều nói hết rồi, còn không tiếc hi sinh sắc đẹp, anh vẫn giữ nguyên tâm địa sắt đá, trái tim người đàn ông này đúng là làm bằng đá, cô xin khẳng định chắc chắn như vậy,
Nếu như mềm mỏng không được thì phải cứng rắn, cô lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số, cố ý nói thật to: “Đại Chí, cậu về đến nhà chưa?”