Âu Dương Vân nghe thấy thấy Lý Mộng Long nói vậy, ngược lại lạnh hết cả người, quả nhiên, sắc mặt Nam Cung Phong đã tái đi rồi.
Anh thô lỗ kéo một cánh tay của Lý Mộng Long, nghiến răng nói: “Đi theo tôi.”
“Thả tôi ra, anh thả tôi ra.”
Lý Mộng Long ra sức giãy dụa, Âu Dương Vân hoảng sợ ngăn cản: “Anh làm gì vây? Dọa cậu ấy rồi kìa.”
Nam Cung Phong cố nén ngọn lửa tức giận trong lòng, gằn từng câu từng chữ: “Mang – nó – đi – ngủ!”
“Anh đưa cậu ấy đi đâu ngủ?”
“Khách sạn.”
“Sao lại muốn đi tới khách sạn, trong nhà cũng không phải là không có phòng?”
Nam Cung Phong nhíu mày: “Em không nghe thấy thằng nhóc này nó nói như thế nào sao? Nó muốn ngủ cùng em đấy? Sao nào, em cũng có cùng ý nghĩ với nó hả?”
Âu Dương Vân tức giận hừ một tiếng, ngăn Nam Cung Phong lại nắm lấy cánh tay Lý Mộng Long: “Được rồi, sao lại đi ghen với cậu ấy cơ chứ.”
Cô vừa nhẫn nại vừa dịu dàng nói với Lý Mộng Long: “Mộng Long, hai người vẫn chưa hết hôn không thể ngủ chung được đâu, cậu ngủ ở đây đi, Tiểu Vân ngủ phòng bên được không?”
Lý Mộng Long cúi thấp đầu, dường như rất không vui.
“Tới đây, Tiểu Vân hát bài tù và ốc cho cậu nghe.”
Âu Dương Vân nháy mắt với Nam Cung Phong, ý bảo anh ra ngoài.
Nam Cung Phong đứng im không thèm nhúc nhích, trơ mắt nhìn Âu Dương Vân kéo Lý Mộng Long đến bên giường, dỗ cậu ta như dỗ một đứa trẻ, sau đó giống như một người mẹ cất tiếng hát:”Tù và ốc, thổi u u u, hải âu nghe thấy liền giương cánh bay đi, thổi u u u, bọt sóng nghe thấy liền mỉm cười. Tù và ốc, thổi u u u, cất tiếng gọi thuyền trở về. Tù và ốc, thổi tu tu tu, ba nghe thấy mau trở về bên con.”
Giọng hát nhẹ nhàng du dương của Âu Dương Vân vang tới mọi ngóc ngách trong phòng, Lý Mộng Long dần chìm vào mộng đẹp, Nam Cung Phong bước tới châm chọc: “Một thằng đàn ông lớn đầu rồi con nghe nhạc thiếu nhi, đúng là làm mất mặt đàn ông tụi anh mà.”
“Anh không nói thì sẽ chết sao?”
Âu Dương Vân lườm anh một cái, đắp chăn ngay ngắn cho Lý Mộng Long, sau đó đẩy Nam Cung Phong ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi ra cửa phòng.
Thấy hành động dịu dàng này của cô, Nam Cung Phong càng ghen hơn, về phòng bực bội vén chăn lên nằm xuống giường, không thèm đếm xỉa đến Âu Dương Vân, Âu Dương Vân nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, nói: “Quay người lại đây.”
Anh không nói lời nào, cũng không thèm dịch chuyển.
“Em bảo anh quay lại anh có nghe thấy không?”
Âu Dương Vân dùng sức xoay vai anh lại, định bắt anh hướng về phía mình, nhưng anh mạnh như vậy, cô hoàn toàn không thể xoay nổi.
“Quyết tâm không quay người lại phải không? Đươc, vậy em qua ngủ cùng Mộng Long.”
Cô làm bộ muốn xuống giường, chiêu này quả nhiên rất hữu dụng, chân còn chưa chạm đất, liền bị cánh tay cường tráng của Nam Cung Phong ghìm lại, ôm chặt trong lòng.
Anh ôm cô rất chặt, cô hầu như sắp không thở nổi nữa rồi, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi cong lên.
“Hát cho anh nghe.”
“Hả?”
Âu Dương Vân còn tưởng mình nghe lầm, không dám tin trợn tròn mắt.
“Bảo em hát.”
“Hát bài hát cơ?”
Cô vâng dạ hỏi.
“Cái bài gì mà tù và ốc thổi u u ấy.”
Phụt.
Âu Dương Vân nhịn không được bật cười thành tiếng, ông chồng này của cô thực sự đáng yêu hết sức mà, giọng hát dịu dàng du dương lại một lần nữa vang lên, giọng ca tuyệt vời như đưa người nghe trở về tuổi thơ vô lo vô nghĩ, chân mày đang nhíu chặt lại của Nam Cung Phong cũng dần giãn ra, dù hai mắt đang nhắm nhưng đôi môi mỏng gợi cảm vẫn nở một cụ cười xinh đẹp.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Âu Dương Vân rời giường, mở cửa phòng chuẩn bị đi sang phòng bên thăm Lý Mộng Long, kết quả là cửa phòng vừa mở, liền thấy Lý Mộng Long ngồi ngay trước của như một pho tượng Phật, dọa cô giật nảy mình, để tránh cậu ta nhìn thấy Nam Cung Phong đang ngủ say trên giường, cô vội vàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống hỏi: “Mộng Long, cậu ngồi đây làm gì vậy?”
“Chồng đợi vợ dậy.”
“Vậy cậu cũng không cần ngồi dưới đất như vậy chứ, mau đứng dậy đi.”
Cô đưa tay kéo cậu ta lên, sau đó dẫn cậu ta xuống tầng.
Lúc ăn sáng, Lý Mộng Long căng thẳng không dám ngẩng đầu lên, mặc dù cậu ta là thằng ngốc, nhưng cậu ta cũng có thể cảm nhận được tất cả mọi người đang quan sát mình, những anash mắt như vậy, khiến cậu ta như ngồi trên đống lửa vậy, đặc biệt là Nam Cung Tình Tình, đôi mắt sáng lấp lánh ấy cứ nhìn cậu ta không buông, trong lòng thầm thở dài, nhìn thằng nhóc này cũng đẹp trai đấy, sao đầu óc lại bị thiểu năng chứ?
“Ba mẹ, đợi lát nữa ăn cơm xong con đưa cậu ấy về nhà.”
“Đã liên lạc với gia đình cậu ta rồi sao?”
“Vâng, con liên lạc rồi.”
Nam Cung Phong tức giận chen thêm một câu: “Sao lại để em đưa về, con trai mình sao không tự đến mà đón a.”
“Ba của cậu ấy hai ngày nay không đi được.”
“Em đưa địa chỉ cho anh, anh phái người đưa về, em chỉ cần an tâm đợi ở nhà không được đi đâu hết.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định vậy đi.”
Nam Cung Phong đứng dậy: “Anh đến công ty trước đây, đợi lát nữa Quý Phong đến em giao nó cho cậu ta là được.”
Nói xong, không thèm quan tâm Âu Dương Vân có đồng ý hay không, cầm chìa khóa xe lên đi ra khỏi nhà.
Âu Dương Vân tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng lại không ngờ Quý Phong đến thật, vừa bước vào nhà liền hỏi: “Cô chủ, tổng giám đóc Phong sắp xếp tôi đến đây, cô chủ có gì phân phó xin cứ nói ạ.”
“Ân, đưa cậu ấy về nhà đi.”
Âu Dương Vân chỉ vào Lý Mộng Long.
“Chồng không muốn về nhà cùng anh ta, chồng muốn đi với vợ cơ.”
Lý Mộng Long tức giận trợn mắt nhìn Quý Phong, trốn sau lưng Âu Dương Vân như một chú chim nhỏ hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, Âu Dương Vân cũng không đành lòng, sau vài giây suy nghĩ liền nói: “Bỏ đi, cậu về công ty đi, để tôi đưa cậu ấy về cũng được.”
“Nhưng đây là sự sắp xếp của Tổng giám đốc Phong, nếu như tôi cứ vậy mà trở về e là không hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
“Không sao đâu, đến lúc đó tôi sẽ giải thích với anh ấy.”
Cô kéo tay Lý Mộng Long, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, tôi cùng đi cậu nhé.”
Âu Dương Vân nhét Lý Mộng Long vào trong xe, sau đó khởi động động cơ, xe nhanh chóng tiesn đến cửa dinh thự Bách Vân.
Quý Phong đứng trước xe khẽ thở dài, sau đó mở cửa xe chuẩn bị rời đi, ánh mắt lơ đãng liếc lên trên một cái, liền thấy Nam Cung Tình Tình đang đứng trước cửa sổ tầng 2 lo lắng nhìn cậu ta.
Đã một tháng kể từ sau lần cãi nhau ấy, hai người không hề gặp mặt nhau, càng không gọi điện cho nhau.
Giây phút này cả hhai lại nhìn nhau như vậy, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, Quý Phong khẽ cười với cô, Nam Cung Tình Tình lại cúi đầu, buông tấm rèm trong tay xuống.
Sau khi trở lại công ty, Quý Phong đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, Nam Cung Phong nhíu mày: “Sao anh lại trở lại?”
“Cô chủ không để tôi đi, cô ấy tự đưa Lý Mộng Long về.”
Nam Cung Phong bực bội xoa trán, đứng dậy bước đến trước cửa sổ, hai tay chống nạnh quát: “Cô ấy không để anh đi là anh không đi hả? Rốt cuộc cậu nghe theo lệnh ai vậy?”
Quý Phong vô tội giải thích: “Dạ nghe lệnh của anh ạ, nhưng lệnh của cô chủ tôi cũng không thể không nghe.”
“Vậy sao anh không đi theo, sao lại để một người phụ nữ như cô ấy lái xe mấy nghìn mét đến đó chứ?”
“Tôi cũng muốn đi theo, nhưng cô chủ không cho phép, cô ấy nói cô ấy rất quen thuốc nơi đó.”
Nam Cung Phong tức giận trợn mắt nhìn trừng trừng: “Có nói bao giờ trở về không?”
“Thời gian đi về cũng phải mất hai ngày.”
Lời nói của Quý Phong vừa dứt, điện thoại của Nam Cung Phong vang lên, anh vừa nhìn là biết là Âu Dương Vân gọi đến, lập tức nổi trận lôi đình nghe máy: “Alo?”
“Chồng yêu, có phải anh đang mắng Quý Phong không đấy?”
“Bây giờ em càng ngày càng thích ăn đòn rồi đấy, em coi lời của anh chỉ như gió thổi qua tai thôi đúng không?”
“Đương nhiên là không phải rồi, em chỉ là muốn nhanh chóng đưa Lý Mộng Long về thôi, tránh để anh thêm chướng mắt.”
“Thế thì chỉ em mới có thể đưa nó về, người khác lẽ nào không thể?”
“Anh không biết thôi chứ Mộng Long sợ người lạ, ngoại trừ em ra ai cậu ấy cũng sợ, nếu như em không đưa cậu ấy về cậu ấy nhất định không đi đâu, vậy anh nói xem tóm lại em có nên đưa cậu ta về không?”
Lời nói này của Âu Dương Vân không phải là không có lý, từ tối qua khi tiếp xúc với cậu ta Nam Cung Phong đã nhìn ra, Lý Mộng Long đặc biệt ỷ lại vào Âu Dương Vân.
“Được, lần này anh tạm tha cho em, lần sau còn dám cãi lệnh của anh nữa, xem anh xử lý em thế nào.”
“Em biết rồi mà, chồng à, em yêu anh.”
Một câu nói ngọt ngào này của Âu Dương Vân trong chớp mắt liền dẹp yên cơn giận dữ của Nam Cung Phong, trên gương mặt cứng ngắc đã xuất hiện nhiều đường nét nhu hòa hơn, giọng nói cũng tràn đầy sự cưng chiều: “Đi đường cẩn thận một chút, đưa đến xong phải về ngay đấy.”
“Tuân lệnh.”
Âu Dương Vân thừa dịp Lý Mộng Long ngủ say mới gọi điện thoại, sau khi cúp điện thoại cô cởi áo khoác của mình ra, rồi đắp đến trên người Lý Mộng Long, sau đó lại tiếp tục lái xe.
Sau khi Nam Cung Phong cúp máy tâm trạng rất t tốt, cười híp mắt nói với Quý Phong: “Quý Phong à, sau này lúc tìm vợ nhất định phải tìm một người biết nghe lời, những người đàn bà không nghe lời chỉ khiến anh suốt ngày lo lắng mà thôi.”
Quý Phong hài hước nói: “Phải vậy không? Thấy Tổng giám đốc Phong cười không khép được miệng thế này, thì cắc lo lắng cũng là một loại hạnh phúc?”
“Được rồi, đi làm việc đi.”
Nam Cung Phong đuổi cậu ta ra ngoài, trở về chỗ nghĩ lại câu nói em yêu anh vừa rồi của Âu Dương Vân, cả người đều nóng rực hết cả lên.
Trời sẩm tối Âu Dương Vân mới tới thành phố T, đỗ xe trước cổng biệt thự nhà họ Lý, cô nắm tay Lý Mộng Long đi vào trong nhà, bà Lý vừa nhìn thấy con trai, vừa đau lòng lại vừa tức giận quở mắng: “Mộng Long à, sao con lại chạy linh tinh thế chứ, thực sự khiến mẹ lo chết đi được.”
Lý Mộng Long không thèm để ý đến lời trách mắng của mẹ mình, nắm lấy cánh tay Âu Dương Vân cánh tay nói: “Tiểu Vân, vợ dừng đi mà, chồng sẽ không để vợ đi đâu.”
Lý Giáp Phú nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy luyến tiếc của con trai mình, đáy mắt lóe lên một vẻ phúc tạp khó ai phát hiện, ông ta cười nói với Âu Dương Vân: “Tiểu Vân, đã lâu không gặp, đêm nay ở lại dùng bữa tối với gia đình ta chứ!?”